We are Xiaholic!
Hãy đăng kí để trở thành một Xiaholic!
We are Xiaholic!
Hãy đăng kí để trở thành một Xiaholic!
We are Xiaholic!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

We are Xiaholic!

For our King! For our Dolphin! And for our Xiah JunSu!
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 [Trans fic] Running (Yoosu)

Go down 
4 posters
Tác giảThông điệp
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jun 26, 2010 8:54 am

Running


[Trans fic] Running (Yoosu) LT010349372_1_1
Title: Running
Author: Micah
Pairing: Yoosu, ChangKi, Yunjae
Rating: PG-15
Genre:[/b] Angst, Comedy
Quotes:
"There's no such thing as [running] forever."

Vtrans by nhox



A/N: Some characters won't be showing up for a long time so don't hold your breath. Thank you for reading!



Đã được sự đồng ý của tác giả.




Note: đây là cái fic đầu tiên mà mình dịch cho nên mong các bạn ủng hộ và cho ý kiến tận tình để có thể dịch ngày càng tốt hơn. Tình tiết trong fic diễn biến khá phức tạp, có thể nói là rất khó hiểu cho nên mong các bạn lưu ý đọc kĩ.. Mình sẽ cố gắng hết sức để truyền đạt dc ý của au đến readers. Mong các bạn giúp đỡ.




======



"Tại sao cậu ta lại ở đây?" Người đàn ông lớn tuổi hỏi với giọng nói hung hăng, đôi mắt của ông liếc nhìn hai chàng trai đang đứng trước mặt.



"Tôi biết, tôi đã hứa điều này sẽ không xảy ra lần nữa, nhưng em của tôi bị bệnh hôm nay. Tôi không muốn để cậu ấy một mình ở nhà. Cậu ấy sẽ ngoan trong thời gian này, cậu ấy sẽ chỉ ngồi ở một góc và …"



"Lần cuối cùng cậu nói với tôi điều đó, cậu ta đã làm rối tung cái nhà hàng của tôi lên chỉ để bắt một con chó."



"Ông không nên để một con chó trong nhà hàng trước tiên."



"Đó là một con chó! Tôi không quan tâm! Cậu ta không được phép ở đây!"



"Làm ơn…"



"Không!"



Người con trai có vóc dáng cao quay sang nhìn người thấp hơn đang nắm chặt tay của anh, anh quay lại nhìn ông chủ của mình.



"Vậy tôi đoán là tôi cũng không được phép ở đây."



Người con trai có vóc dáng cao hơn dẫn người thấp hơn ra khỏi nhà hàng trong người chủ hét lên với theo bóng họ đang khuất dần: "Tốt thôi! Tôi không cần cậu! Cậu mới chính là người cầu xin việc làm ở đây trước tiên!"

======



"Tại sao chúng ta lại ở đây?"



"Lâu quá rồi. Anh sẽ cần cái này."



"Anh cần tìm ra Xiah."



"Em biết, nhưng bây giờ, chúng ta chỉ được làm những gì chúng được phép làm. Đi nào."



Họ im lặng xếp hàng khoảng 3 phút trước khi trèo lên chiếc tàu chạy siêu tốc.



"Xiah rất thích tàu chạy siêu tốc."



"Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây. Nhớ đến cậu ấy. Nhớ đến cách mà cậu ấy thích tàu chạy siêu tốc. Nhớ đến cách mà cậu ấy hét lên với những vấn đề của cậu ấy. Nhớ đến cách mà cậu ấy không muốn anh hủy hoại bản thân mình như thế."



"Anh không làm hủy hoại bản thân mình."



"Ăn một bữa một ngày, ngủ ít hơn năm tiếng, làm việc suốt ngày cũng giống như tự hủy hoại bản thân mình vậy."



"Anh muốn… anh cần phải tìm cho ra Xiah."



"Em biết."



Họ im lặng một lần nữa khi tàu chạy siêu tốc bắt đầu khởi hành. Nó bắt đầu nhanh và kết thúc cũng rất nhanh. Chỉ là không giống nhau.



Họ đã chụp lại một phần của chuyến đi này. Đi xem mấy tấm ảnh của chúng ta nào."



Không muốn làm thất vọng người thanh niên còn lại, anh buộc phải mỉm cười, " Ok."



Họ theo sau đám đông đến một hàng những màn hình điện tử, mắt lướt qua những tấm ảnh của những người khác và tìm kiếm ảnh của họ. Cả hai cùng kinh ngạc khi họ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mà không thể nhầm lẫn với bất kì ai khác.



"Đó là Xiah."




Chapter 1: "Don't worry! I won't hurt you"


"Anh trông có vẻ mệt. Anh mệt à?"

"Chỉ một chút thôi."

"Em không mệt gì cả. Em sẽ cho anh một cái ôm thật chặt rồi anh sẽ có được năng lượng của em."

Park Yoochun mỉm cười khi những cánh tay dài bao lấy anh. Với chất giọng êm dịu , anh thì thầm, "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh lấy hết năng lượng của em?"

"Không sao đâu. Em có nhiều lắm. Chúng ta có thể chia sẻ mà."

Yoochun cười khúc khích và biết rằng không có gì có thể làm anh mệt mỏi, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. " Em có quá nhiều năng lượng để chia sẻ. Điều đó có nghĩa em đang cảm thấy tốt hơn, đúng không?"

"Đúng vậy! Em không bao giờ bệnh. Anh không cần phải lo cho em."

"Cái thứ thuốc ấy lại có hiệu quả à?"

"Không! Những thứ kinh khủng ấy không có tác dụng. Em nghĩ mình không bệnh là bởi vì anh."

"Anh không phải là bác sĩ."

"Không, nhưng anh ôm em khi em cảm thấy lạnh cho nên em cảm thấy khá hơn rất nhanh. Cho nên anh là liều thuốc tốt nhất!"

Yoochun bật cười lần nữa và lùa tay vào mái tóc cậu. "Được rồi. Đi rửa tay đi. Anh sẽ chuẩn bị bữa tối.

"Anh có chắc không? Anh đang mệt mà. Em sẽ làm bữa tối."

Mắt Yoochun chuyển từ trái sang phải. " Uhm.....Junsu, 'ngũ cốc' không phải là thức ăn tối.

Ánh mắt của chàng trai có vóc đáng thấp hơn chuyển sang buồn bã, Yoochun mỉm cười ở cái bĩu môi đáng yêu của cậu. "Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng muốn ăn ngũ cốc. Vậy nên tối nay chúng ta sẽ ăn ngũ cốc."

Cặp mắt mang hình con cá như ánh lên, "Thật không?"

Yoochun cười thầm, "Đúng thế."

"Được, em sẽ đi lấy cho anh một cái bát thật, thật lớn."

Yoochun nhìn Junsu chạy vào nhà bếp nhỏ trong khi bản thân anh tìm chỗ ngồi còn lại trong phòng khách nhỏ. Đó là một căn hộ nhỏ, nhưng nó ấm cúng ... và an toàn.

Yoochun nhặt tờ báo đang nằm trên bàn cafe cũ. Anh lật sang xem phần quảng cáo và tìm kiếm cho mình một công việc thích hợp. Anh sẵn sàng làm cùng lúc hai công việc để có thể chi trả đủ cho tiền thuê nhà, thức ăn và các tiện ích.

Nhưng anh mong muốn có một công việc khác để có thêm tiền tiết kiệm. Cuộc tìm kiếm thật khó khăn, nhưng Yoochun chắc chắn sẽ không quay lại làm việc tại nhà hàng đó (chỉ sau khi người chủ cũ của anh từ chối để Junsu trong nhà hàng.)

Yoochun đã cảm thấy tức giận và anh muốn xông vào đánh ông chủ cũ của mình. Anh càng tức giận hơn khi kéo Junsu ra khỏi nhà hàng và cậu ấy đã hỏi anh, "Có phải em làm anh bị mất việc không?"

Yoochun gần như trả lời lập tức, "Không, Junsu, không phải. Anh không muốn làm việc cho ông ta nữa. Ông ta không hề tử tế."

"Oh, nếu ông ấy không tử tế thì em cũng không muốn anh làm việc cho ông ấy. Anh tốt hơn nên có một người chủ tốt, hyung." Junsu mỉm cười lần nữa và điều đó đã xoa dịu cơn giận của Yoochun.

Yoochun biết điều đó, nếu là quá khứ, anh đã tung nắm đấm của mình theo một phản xạ mà không suy nghĩ. Nhưng bây giờ, anh không thể làm điều đó được, một, bởi vì nó có thể gây sự chú ý; hai là vì Junsu không thích bạo lực.

Nếu Junsu không thích, thì Yoochun sẽ không làm.

======

Yoochun nghĩ rằng anh tưởng tượng ra một trọng lực làm cho cái giường của anh bị chùng xuống, nhanh chóng nhận ra đó là một con người. Anh mở đôi mắt ngái ngủ của mình, nhấc đầu dậy để nhìn Junsu.

"Junsu? Em đang làm gì vậy?"

"Ngủ." cậu trả lời khi đang chui vào tấm chăn của Yoochun.

Yoochun xoay người lại dưới cái chăn để nhìn đối diện với Junsu. "Có vấn đề gì với phòng của em à? Hay là nó quá lạnh?"

"Vâng." Junsu thả đầu xuống tấm chăn và Yoochun đẩy mình lên để có thể ngồi dậy.

Yoochun có thể nói rằng phòng của Junsu ấm hơn phòng của anh nhiều. Anh đã đưa cho cậu phòng đó là có mục đích, bởi vì nó là cái tốt nhất trong hai phòng.

"Được rồi, uhm, em có thể ngủ ở phòng của anh. Anh sẽ ở phòng của em nếu em cần gì." Yoochun giải thích khi anh trèo khỏi giường.

Junsu không nói gì cả, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào Yoochun với biệu hiện kì lạ. Yoochun mỉm cười ấm áp và r-ấ-t muốn đặt một nụ hôn đơn giản lên trán Junsu. Nhưng anh đã không làm thế.

"Ngủ ngon, Junsu."

Yoochun kéo cơ thể mệt mỏi của mình dọc theo hành lang nhỏ để đến phòng Junsu, đi vào phòng và thả mình lên giường.

Khi chuẩn bị đi vào giấc ngủ, anh lại cảm thấy sự chùng xuống quen thuộc của tấm nệm. "Junsu? Em đang làm gì thế?"

"Ngủ." cậu trả lời lần nữa khi trải tấm chăn lên người Yoochun (người mà quá mệt để làm việc đó) và cậu.

Yoochun không di chuyển nữa, quá mệt để quay trở lại. Junsu nhích lại gần Yoochun và gối đầu lên cánh tay của Yoochun.

"Có phải phòng của anh quá lạnh không? Có cần anh lấy cho cho em cái chăn khác không?" Yoochun quay đầu lại để nhìn vào mắt Junsu.

Junsu nằm ngay bên cạnh anh nên cậu chỉ cần ngước lên một chút để nhìn rõ một ben của Yoochun. Với một nụ cười nhẹ (như nhoc con đòi kẹo), cậu nói, " Em ngủ chung với anh nha. Ngủ một mình sợ lắm."

Yoochun chớp mắt, không biết phải phản ứng ra sao. "Em vẫn còn bệnh à? Anh nghĩ rằng em đã nói em khá hơn rồi chứ?"

Họ luôn có phòng riêng của họ. Mãi cho đến gần đây khi Junsu xuống sức với những con cảm sốt thì Yoochun mới chia sẻ giường của anh ( để giữ ấm cho Junsu và cũng dễ dàng cho việc chăm sóc cậu).

Một nụ cười dễ dàng chạm vào môi Yoochun, "Junsu, anh đã nói với em những gì về việc nói dối?"

"Nói dối là xấu." Junsu cố gắng nhìn xuống chú thỏ nhồi bông ở giữa họ.

"Em đang nói dối đấy."

"Em không muốn ngủ một mình."

"Em có Mr.Bunny mà."

"Nó không đủ để sưởi ấm cho em."

Yoochun cười khuc khích và tự hỏi đây có phải là giai đoạn mà trẻ em nào cũng phải trải qua không. " Được rồi. Em có thể ngủ với anh. Chỉ cần đừng đá là được."

Nụ cười của Junsu có thể làm sáng cả căn phòng, "Đừng lo lắng. Em sẽ không làm đau anh đau."

Junsu kéo Mr.Bunny xuống một chút để cho con thỏ chạm vào khủy tay của Yoochun. Cậu đặt đầu lên vai anh rồi nhắm mắt lại.

Yoochun nghiêng đầu nhìn thiên thần đang ngủ. Anh bất giác nhớ lại lần đầu tiên họ ngủ chung một giường.

[F.l.a.s.h.b.a.c.k]

Sau khi đã dặt Junsu vào giường, Yoochun đi một vòng căn hộ nhỏ, ngó ra cửa sổ kiểm tra xung quanh, và tắt hết đèn.

Anh quay lại trên giường và chuẩn bị đánh một giấc, nhưng với bản thân được rèn luyện gắt gao, anh nghe thấy bước chân nhẹ.

Chưa từng phải hoảng loạn trong chuỗi sự kiện của cuộc đời mình; sự nghi hoặc được đè nén trong tâm, anh nắm lấy khẩu súng dưới ngồi nằm và chĩa thẳng vào kẻ đột nhập.

Trái tim Yoochun gần như ngừng đập khi thấy Junsu đứng ngay đầu súng, nhìn chăm chăm vào nó với đôi mắt mở to sợ hãi. Rồi cậu bật khóc, sụp đổ trong nổi thất vọng.

Yoochun thả cây súng vào giữa giường (điều mà anh chưa từng làm trước kia), và đột ngột ôm trọn lấy Junsu trong vòng tay.

"Anh xin lỗi! Anh thật sự xin lỗi, Junsu! Anh tưởng...anh tưởng em là một ai khác. Khu chung quanh đây không tốt nên anh nghĩ em là một ai đó xấu. Anh không có ý ngắm vào cậu đâu, anh không có. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Không bao giờ."

Yoochun nhẹ cả lòng khi thấy Junsu níu lấy anh, nước mắt đẫm áo anh. Nếu Junsu đẩy anh ra, thật sự anh không biết nên làm gì nữa.

Yoochun dỗ dành vai cậu và thì thầm những lời lẽ dịu dàng, tự cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân mình cũng có thể như vậy.

Khi tiếng thút thít đã lắng xuống thành những tiếng nấc đáng yêu, Yoochun nâng cằm Junsu lên để cậu nhìn vào anh. Ngón cái của anh gạt đi những nước mắt, do dự không biết nên làm gì. Đôi mắt ươn ướt, ngây ngô này thật sự là.....làm anh say đắm/

"Em thấy khá hơn chưa?" Giọng anh nhẹ nhàng nghe thật lạ lùng.

Junsu gật đầu, một tay thôi nắm áo Yoochun nữa để dụi mắt.

Yoochun liếc nhìn đồng hồ, "Trễ rồi. Để anh đưa em về giường để em có thể ngủ."

Junsu bất chợt nắm lấy tay ao Yoochun bằng cả hai tay, lắc đầu nguầy nguậy, hết sang trái rồi lại sang phải. Có vẻ như cậu lại muốn khóc, và làm Yoochun sợ đến không dám thở.

"Được rồi, em không muốn trở lại phòng," Yoochun đoán, vì Junsu không chịu nói (cậu chưa nói tiếng nào kể từ khi tỉnh dậy ở bệnh viện). "Vậy thì em muốn gì nào? Em đói không?"

Junsu lại lắc đầu trái phải, tóc mái che cả mắt. Yoochun có chút do dự, nhưng rồi anh cũng vén những lọn tóc ấy sang bên. "Em muốn cái gì không? Nói đi," anh nhỏ giọng. Thể như anh đang nài Junsu nói.

Ánh mắt Junsu chầm chậm ngước lên nhìn giường của Yoochun. Yoochun không hiểu lắm, "Em muốn đổi phòng? Em muốn giường của anh à?"

Yoochun không muốn cậu nằm ngủ trên cái giường này. Cái trong phòng của Junsu to hơn và cũng chắc chắn hơn. Cái này nhỏ lại cũ kỹ rồi.

"Được rồi, em không muốn trở lại phòng." Yoochun đoán, vì Junsu không chịu nói (cậu chưa hề nói tiếng nào kể từ khi tỉnh dậy ở bệnh viện.) "Vậy thì em muốn gì nào? Có đói không?"

Junsu lại tiếp tục lắc đầu, tóc mái che hết mắt. Yoochun có phần do dự, nhưng rồi anh cũng vén những lọn tóc ấy sang 1 bên. "Em muốn cái gì không? Nói đi." Anh nhỏ giọng. Như thể anh đang nài Junsu nói.

Ánh mắt Junsu chầm chậm ngước lên nhìn giường của Yoochun. Yoochun không hiểu lắm, "Em muốn đổi phòng? Đổi giường với anh à?"

Yoochun không muốn cậu phải nằm ngủ trên cái giường này. Cái giường trong phòng Junsu to hơn và cũng chắc chắn hơn. Cái này nó nhỏ lại cũ kĩ rồi.

Junsu lắc đầu, trán cậu nhăn lại và Yoochun muốn nó biến mất. "Nói anh nghe nào."

Junsu cuối đầu hướng anh nhìn vô định. Hai bàn tay còn giữ chặt áo Yoochun. Cậu mở miệng trong khoảng 3s nhưng lại khép lại ngay.

"Nói cho anh biết đi." Yoochun van xin nhẹ nhàng.

Junsu ngẩng đầu để nhìn vào mắt Yoochun, cậu lại cố, "Em....."

Đó là một tiếng kêu ngắn the thé, va Junsu lại mím chặt môi. Khuôn mặt cậu ửng hồng như cậu đang ngại.

Yoochun cảm thấy khóe miệng mình đang nhếch lên thành một nụ cười (nhưng anh không cười). "Không sao đâu. Cố tiếp đi."

Junsu chớp mắt khi cậu khẽ gật. Cậu lại mở miệng, như một đứa bé con lần đầu tập nói, "Em... em .... sợ.. bóng tối... sợ"

Đây là một căn hộ nhỏ, Phòng của Junsu là phòng lớn hơn và tốt hơn, nhưng nó thiếu một cửa sổ trong khi phòng của Yoochun có một cửa sổ lớn, nơi ánh trăng có thể soi sáng được.

Yoochun đã từng ngủ như thế này, nhưng sự im lặng và đêm tối ảm đạm quá nhiều cho một chàng trai và đầu ốc của một đứa trẻ.

"Ngày mai anh sẽ tìm cho chúng ta một căn hộ tốt hơn." Yoochun nói.

Junsu lắc đầu như thể đó không phải là cậu trả lời mà cậu mong muốn. "Sợ... em... có thể ngủ với hyung không?"

[end chap]


Về Đầu Trang Go down
mitu
Subber
Subber
mitu


Tổng số bài gửi : 46
Join date : 20/06/2010
Age : 28
Đến từ : Nhà bợn Chun

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jun 26, 2010 9:23 am

Fic hay lắm nhưng mìnk k0h hiểu cúp bồ trên làm cúp bồ nào nữa! (cái cúp bồ mà ng` lớn nắm tay ng` bé í)

Ông Chun lại kòn thủ hẳn 1 khẩu súng dưới giường nữa thì *ba chấm* =))
Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jun 26, 2010 9:53 am

@mitu: người lớn nắm tay người pé nào nhỉ?... mà thanks bạn nhìu... mong bạn tiếp tục theo dõi fic ^^ thanks ~

Chapter 2: “Hyung, how the people make babies?”



Yoochun chớp mắt, liếc nhìn cái giường nhỏ. Không phải là không thể, nhưng nó thật sự rất bất tiện. “Anh không…”



“Đi mà?”



Yoochun đã phạm phải sai lầm khi nhìn vào cặp mắt ngây thơ trong sáng ấy. Trong quá khứ, đã từng có nhiều người ngước nhìn anh với ánh mắt đó, nhưng đây mới chính là đôi mắt của thiên thần.



Anh chịu thua, “Được rồi.”



Trước khi biết được điều đó, Junsu đã buông áo anh ra và chạy đến bên giường. Cậu con trai hai-mươi-bốn tuổi ấy nhảy lên giường, và Yoochun thật ngạc nhiên khi sự va chạm ấy không làm sập nó. Điều này gần như khiến anh phải bật cười (gần như).



Yoochun đi vòng qua bên giường nơi Junsu đang cuộn mình lại chiếm phần lớn cái nệm. Anh ngồi vào một góc nhỏ được chừa trống và kê tay mình để làm gối (Junsu đã lấy cả cái chăn lẫn cái gối của anh).



Anh để lại ghi chú phải đi tìm căn hộ tốt hơn và mua đèn ngủ cho Junsu.



[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]



Sau bốn tiếng đồng hồ lái xe về hướng bắc, anh đã tìm ra một căn hộ tốt hơn và mua đèn ngủ cho Junsu. Họ tiếp tục đi vòng quanh và liên tục chuyển chỗ ở, nhưng Yoochun luôn chắc chắn rắng phải có hai phòng riêng biệt (và ít nhất phải có một phòng có không khí thoải mái cho Junsu.)



Nực cười thay, một vài thứ đã thay đổi. Ví dụ như, tối nay, Junsu không còn giành giật chăn và gối với Yoochun nữa, cậu và anh dùng chung nó.



Anh thầm mỉm cười với những kí ức đó. Sau đó, anh chợt nghĩ về những ngày tháng thiếu vắng tiếng cười.



Anh không muốn quay lại những tháng ngày đó.



======



“Hôm nay, em muốn làm gì nào?”



“Anh không phải đi làm à?”



“Văn phòng đóng cửa vào cuối tuần nên anh không phải đi làm cho đến khi tìm được cho mình một công việc khác.” Yoochun giải thích. Anh không cảm thấy áy náy khi nói ra điều này bởi vì bản thân anh không có công việc thứ ba, vì vậy, anh có dư thời gian để chơi với Junsu vào lúc này.



“Chúng ta có thể đến công viên lần nữa không?” Junsu cười toe toét.



“Chúng ta chuyển đến đây từ ngày hôm trước và em đã đi tàu chạy siêu tốc đến những năm lần rồi đấy!” Yoochun nhắc nhở.



“Nhưng em thích nó!” Junsu bĩu môi.



“Nó không tốt cho em đâu. Chúng ta nên chơi trò nào ít nguy hiểm hơn ấy.” Yoochun đề nghị. Anh không hề thích trò tàu chạy siêu tốc ngay từ lần đầu tiên, và anh cũng không muốn Junsu ở trên cái tàu nguy hiểm ấy lần nữa (bởi vì, nếu Junsu không lo ngại việc nhảy trên ghế ngồi và đưa hai tay ra ngoài thì Yoochun cũng cảm thấy lo dùm cậu.)



Trong suốt thời gian của một trong năm chuyến đi ấy, Junsu đã quá phấn khích khiến cho Yoochun có cảm tưởng sợi dây an toàn có thể bị Junsu làm hỏng bất kì lúc nào và cậu sẽ rơi ra khỏi ghế ngồi! Anh có thể sẵn sàng nhảy ra khỏi ghế ngồi với Junsu.... nó là cách tốt nhất để tránh khỏi những thứ như cái chết.



“Chúng ta có thể đi ăn nhiều, thật nhiều bánh ngọt và kem không?”



“Em muốn ăn bánh ngọt hay kem?”



“Bánh kem!” Cậu con trai nhỏ tuổi hơn vui mừng phấn khởi, điều này khiến cho những người người đi ngang phải nhìn chằm chằm. Họ tự hỏi tại sao một người đàn ông trưởng thành lại có thể đóng kịch như một đứa trẻ, Nhưng Yoochun biết cậu không hề đóng kịch.



“Được rồi, bánh kem.”



“Yay!” Junsu vui mừng lần nữa khi cậu nắm lấy cánh tay anh kéo anh về phía trước.



Yoochun phải chạy qua một vỉa hè đông đúc để bắt kịp Junsu, và biết rằng bản thân mình trông thật buồn cười. Nhưng nụ cười vẫn tiếp tục ở trên môi anh.



======



“Được rồi, anh phải làm việc. Nhớ là phải ăn tối đúng giờ và tắm trước khi đi ngủ nhé.”



“Anh là Hyung của em, nhưng sao em thấy anh giống mẹ của em quá vậy?” Junsu bĩu môi.



Yoochun mỉm cười, tay anh luồn vào mái tóc của Junsu. “ Nếu em là con của anh, anh sẽ trở nên hạnh phúc hơn bất kì người đàn ông hạnh phúc nào trên thế giới.



“Eww! Em không muốn trở thành con của anh!” Junsu tạm ngừng trước khi cúi xuống cho khuôn mặt của cậu ngang bằng bụng của anh. “Làm cách nào mà em sinh ra được nhỉ?”



Yoochun bật cười. “Em lạ thật. Đi xem TV đi.”



Junsu mỉm cười, thúc vào bụng của Yoochun rất nhanh trước khi chạy đi nhảy lên sofa. Yoochun bật ngược ra sau vì cú đấm bất ngờ vào sáu múi cơ bụng của mình. Nhưng đây không phải là một điều xấu.



Yoochun đã từng rất ghét có bất kì đụng chạm với người khác. Nhưng những ngày này, anh thật sự không để tâm đến điều đó.



Anh rời khỏi để làm việc, còn cậu tiếp tục theo dõi màn hình TV trong khi bỏ hai miếng xoài khô vào miệng.



Khúc cuối của bộ phim hoạt hình, Junsu nhẩm theo lời bài hát chủ đề. Cái bịch xoài khô trở nên trống trơn. Có một vài tiếng động bên ngoài căn hộ.



Junsu nhảy khỏi sofa rồi liếc nhìn he hé qua khe nhỏ. Cậu nhìn thấy một cô gái mặc quần áo có màu mà cậu yêu thích (màu hồng) từ đầu đến chân. Cô đang cố gắng mang một loạt mấy cái thùng to vào trong căn hộ đối diện với căn hộ của cậu và Yoochun.



Có vẻ như cô ấy đang cần sự giúp đỡ.



Junsu mở cửa và đi ra ngoài đề nghị giúp đỡ. “Chào, chị cần giúp gì không?”



Cô gái ngừng kéo mấy cái thùng và ngước lên nhìn Junsu. Mắt cô mở to ra. “Wow, nếu chủ nhà nói cho tôi biết trước rắng mình sẽ có một hàng xóm nóng bỏng như vậy, mình đã chuyển đến đây sớm hơn rồi!”



Junsu gãi đầu, cậu không rõ về những gì cô đang nói. Cậu rõ ràng đâu có nóng. Hay do thực tế rằng khi thời tiết xung quanh chuyển sang mùa đông thì Junsu trở nên nóng hơn? (nhox: trong tiếng anh thì cùng là một chữ “hot” nên Junsu bị nhầm lẫn ấy mà… pó tay ông này lun…)



“Um…Em có thể giúp gì cho chị không?”



“Vâng! Làm ơn!” Cô mỉm cười gật đầu, hai bím tóc lắc lư trong rất dễ thương. Junsu mong muốn được chơi với mái tóc đó, nhưng Yoochun đã nói cho cậu biết những hành động nào được xem là “thô lỗ”.



Vì vậy, Junsu chỉ mỉm cười và bước lên phía trước để giúp cô chuyển mấy cái thùng vào trong căn hộ mới của cô. Hầu hết mấy cái thùng đều là quần áo, giày dép, và thú nhồi bông. Nhưng có một cái gây sự chú ý dến Junsu khiến cho cậu phải nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.



“Cậu thích những tờ báo này không? Cậu có thể mượn nó nếu cậu muốn.” Cô gái đề nghị.



“Thật không? Em rất thích đọc sách, nhưng em đã đọc hết toàn bộ mấy quyển sách ở nhà rồi. Hyung của em chưa có thời gian để mua thêm cho em”



“Còn có mấy quyển sách dưới chồng đó nữa. Cậu có thể mượn cả thùng đó!” Cô nói.



Mắt của Junsu như sáng lên. Cậu thật sự rất thích đọc. “Cám ơn!”



Cậu nhấc cái thùng lên và chạy về căn hộ của mình trước khi cô gái kịp nói bất kì lời gì. Điều này làm cô thật sự rất shock, cô tự hỏi tại sao một cậu thanh niên trưởng thành (và rất đẹp trai) lại có thể cư xử một đứa con nít như thế.



======



Yoochun mở cửa nhẹ nhàng để không làm Junsu thức giấc. Bây giờ đã là 2h15’ sáng rồi (quán bar nơi Yoochun làm việc đến tận 2h mới đóng cửa) và Junsu nên ngủ rồi mới phải.



Yoochun bước đến bên phòng của Junsu và đoán rằng chắc hẳn cậu đang nằm ngủ trên giường. Nhưng Yoochun không nhìn thấy Junsu trong phòng.



Hay cậu đang ở trong phòng anh nhỉ? Cậu đã đề nghị được ngủ với anh đêm hôm qua, nhưng anh không mong điều đó sẽ lặp lại lần nữa. Yoochun quay về phòng của anh để tìm hiểu.



Junsu quả thực ở trong phòng của Yoochun. Anh mở cửa phòng đúng lúc nghe thấy vài âm thanh lào xào và nhìn thấy cậu kéo chăn qua khỏi người, giả vờ như đang ngủ. Junsu hầu như nghĩ rằng anh không bắt được trò tinh quái của cậu.



Yoochun nhướn mày thích thú khi anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường. “Junsu, em ngủ chưa?”



Không có phản ứng ngoại trừ một tiếng ngáy giả. Anh cố gắng để không phải bật cười. Với một tiếng thở dài, anh nói, “Bởi vì em đã ngủ nên chắc anh sẽ phải ăn bánh kem socola một mình vậy.”



Junsu giật phắt tấm chăn và ngồi dậy ngay lập tức, “Bánh kem socola?”



Cậu bắt gặp cái nhướng mày thích thú của anh, “Không ngủ à?”



Junsu cúi thấp đầu, cậu bĩu môi, nhận ra mình bị lừa. “Không công bằng, anh lừa em.”



Yoochun cười khúc khích khi anh luồn tay vào tóc Junsu, làm cho nó rối đi. “Tại sao em không ngủ? Đã rất muộn rồi mà.”



“Em đang… đọc,” Junsu thú nhận.



Yoochun cảm thấy có chút gì đó dễ thương khi Junsu nói dối, nhưng sau đó lại dễ dàng thú nhận sự thật. Anh thích thú nhận ra rằng rất dễ đọc những suy nghĩ của cậu như đọc một cuốn sách vây.



“Em đang đọc lại những cuốn sách cũ à? Để ngày mai anh đưa em đi nhà sách mua thêm vài quyển mới nhé.”



Junsu chỉ gật đầu. Cuốn sách, hay cái gì mà Junsu đang đọc, được giấu dưới cái chăn nên Yoochun không thể thấy cuốn sách là gì. Tất cả những gì anh thấy là bây giờ đã quá muộn và anh cần phải đi ngủ.



“Ngủ đi, đọc sách trong bóng tối không tốt cho mắt đâu.”



Junsu gật đầu gần nữa và nhìn anh đứng dậy đi về phía nhà tắm. Cậu lấy tờ báo ra khỏi cái chăn và để nó vào ngăn kéo nhỏ bên cạnh giường. Cậu nằm xuống và bắt đầu ngủ.



Mười lăm phút sau, Yoochun bước ra khỏi nhà tắm và ngồi xuống bên giường bên cạnh Junsu. Lưng họ nằm đối diện với nhau.



Yoochun nhắm mắt lại.



“Hyung, làm sao con người có thể có em bé được?”



Mắt Yoochun mở to và anh ngồi dậy ngay tức khắc, quai hàm rớt xuống, anh nhìn chằm nhằm vào lưng của Junsu. “Cái gì?”



Junsu xoay người lại cho mặt cậu đối diện với mặt của Yoochun. “Em đang đọc vài thứ về….”



“Cái gì? Đâu ra? Anh tưởng anh mua cho em sách văn học chứ?”



Junsu ngồi dậy, cậu với tay mở cái ngăn kéo và lấy tờ báo ra. “Nó.”



Yoochun vồ lấy tờ báo từ tay Junsu, quai hàm anh rớt xuống hơn nữa (nếu nó có thể). Nó là một tờ tạp chí dành cho con gái về những thứ liên quan đến hẹn hò cho đến… hơn thế nữa.



“Em lấy cái này từ đâu?”



“Một hàng xóm mới cho em mượn nó,” Junsu nói.



“Hàng xóm mới?”



Yoochun chưa hề nói cho Junsu biết về vấn đề nói chuyện với người lạ. Anh không hề có kinh nghiệm trở thành một người giữ trẻ.



“Cô ấy rất tử tế và cô ấy có mái tóc rất đẹp. Em rất thích tóc cô ấy.” Junsu bình luận.



“Tại sao cố ấy lại cho em mượn những thứ này?”



“Em giúp cô ấy đem mấy cái thùng vào nhà.”



Yoochun tự hỏi có nên lo lắng hay không. Họ hiện đang ở rất xa thị xã nơi mọi người có thể nhận ra Junsu, nhưng vẫn....



“Hyung, anh giận em à?” Junsu cúi đầu buồn bã.



Yoochun cảm thấy tội lỗi cồn cào trong ruột. Anh nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình và tháo bỏ luôn cái chau mày. “ Không, Junsu, tất nhiên là anh rất vui khi em giúp đỡ cô ấy.”



“Cô ấy rất tốt,” cậu gật đầu đầy tán thành.



Yoochun mỉm cười yếu ớt, “Em đã đọc xong hết cái này rồi à?”


[end chap]
Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jun 26, 2010 10:00 am

Chapter 3: Depend on how you look at it.



“Em đã đọc xong hết cái này rồi à?”



“Một nửa thôi.”



“Được rồi, đừng đọc nữa. Nó không tốt cho em đâu. Chúng ta sẽ đi mua sách cho em vào ngày mai.”



“Nhưng nó rất vui và em biết thêm được vài từ mới.”



Mắt của Yoochun di chuyển lên cuốn từ điển đang nằm trên cùng của ngăn kéo. Tại sao anh không nhận ra điều này sớm hơn nhỉ?



Sau đó, anh quay đầu lại nhìn cái đèn ngủ ở góc phòng. Phải chăng Junsu bắt đầu di chuyển đồ đạt qua phòng của anh? Nhưng không phải là họ chỉ ngủ chung tạm thời thôi sao?



Liệu rằng ngày mai khi Yoochun về nhà, anh sẽ nhìn thấy quần áo của Junsu trong tủ của mình không?



Yoochun quá mệt mỏi để suy nghĩ. Thậm chí, anh còn không biết “từ mới” mà Junsu học được từ tờ báo là gì.



“Muộn rồi. Ngủ đi,” anh thở dài. “Ngủ ngon, Junsu.”



“Ngủ ngon, Hyung!”



Cậu vòng cánh tay qua người của Yoochun cho một cái ôm hờ hững trước khi nằm xuống, lưng cậu đối diện lưng anh. Anh liếc nhìn con thỏ nhồi bông giữa cái gối của họ.



Thở dài, Yoochun trượt xuống tấm chăn, xoay người lại. Anh lắng nghe tiếng thở của Junsu và nhắm mắt lại. Anh ngủ thiếp đi với nụ cười trên môi.



======



Yoochun thích những ngày nghỉ cuối tuần. Anh chỉ cần phải làm việc vào buổi tối ở quán bar nên anh có cả một buổi sáng dành riêng cho Junsu.



Anh đang làm bữa sáng trong khi cậu đi vào, mái tóc rối bù. Môi dưới trề ra, cậu dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ của mình. “Hyung, anh đang làm gì thế?”



Yoochun mỉm cười khi thấy cảnh tượng dễ thương đó. “Làm bữa sáng.”



“Nhưng bây giờ vẫn còn là giờ ngủ mà.”



“Đã gần 10h rồi đấy. Anh đã bảo em không được ngủ quá muộn mà,” Yoochun nói khi anh quay sang lò nướng.



Anh gần như nhảy dựng lên khi nhận ra sự hiện diện của cậu ngay sau anh. Ngực của Junsu chạm vào lưng của Yoochun và cậu con trai nhỏ tuổi gác cằm lên vai của anh. “Anh đang làm gì thế?”



Yoochun chớp mắt. Tại anh hay cậu mà những sự đụng chạm ấy ngày càng trở nên nhiều hơn?



Yoochun bỏ qua những suy nghĩ ấy và trả lời. “Món ưa thích của em. Giờ thì em đi đánh răng đi.”



“Em đói.” cậu rên rỉ, và rồi anh cảm thấy đột nhiên có một cánh tay vòng quanh hông mình.



“Em sẽ không được ăn nếu như không đi đánh răng. Đi nào.” Yoochun cằn nhằn. Có chuyện gì với những đứa trẻ không chịu đánh răng vậy?



“Hyung...”



“Em có muốn mất hết hàm răng của mình không? Không, cho nên đi đánh răng đi.”



“Anh đánh cho em nha?”



“Em phải tập trở thành người lớn đi. Bây giờ đi đi. Anh sẽ đưa thêm cho em phần tráng miệng nữa đấy.”



“Ok!” Junsu phấn khởi trước khi thả cổ tay của Yoochun ra và chạy vào nhà vệ sinh.



Yoochun bật cười và tự hỏi nếu toàn bộ tất cả mọi thứ là do Junsu sắp đặt để có thêm phần tráng miệng thì sao nhỉ? Junsu có thể có đầu óc của một đứa trẻ, nhưng cậu không hề ngu ngốc.



Yoochun nhớ lại tại sao Junsu lại có đầu óc của một đứa trẻ và ngay lập tức cảm thấy khó chịu trong dạ dày. Anh đẩy những ý nghĩ đó ra khỏi đầu và quay trở lại làm một bữa sáng ngon nhất trên thế giới.



Một vài phút sau, chuông cửa reo.



Yoochun đi mở cửa. Thông qua lỗ nhỏ, anh nhìn thấy một cô gái ăn mặc xanh lá cây từ đầu đến chân (nơ đầu màu xanh, váy màu xanh, tất cao màu xanh, gót giày màu xanh, ngay cả đến dây chuyền và bông tai cũng xanh nốt) (nhox: bà này bệnh thật!!)



“Tôi có thể giúp gì cho cô?” Yoochun hỏi khi mở cánh cửa ra.



“Woa! Có tới hai người hàng xóm siêu hot!” Cô cười toe toét với ánh mắt lấp lánh.



“Xin lỗi?”



“Xin chào, tên của tôi là Heebon! Tôi là hàng xóm mới của anh!” Cô xòe bàn tay ra chào.



Yoochun nhìn chiếc vòng đeo tay màu xanh, anh bắt lấy tay cô, “Rất vui khi gặp cô!’



“Anh chàng nóng bỏng còn lại đâu rồi?” Heebon đứng nhón chân lên nhìn qua vai của Yoochun.



Yoochun cảm thấy mình ngày càng trở nên thận trọng. “Cậu ấy bận rồi. Nếu cô cần giúp di chuyển mấy cái thùng thì tôi sẽ giúp cô.”



“Oh, cậu ấy nói với anh rồi à? Chuyện đó ổn rồi, cậu ấy giúp tôi khiêng tất cả vào ngày hôm qua rồi. Tôi chỉ muốn mời cậu ấy ăn sáng để cám ơn thôi. Anh cũng nên đi cùng luôn đi!”



“Tôi đã làm xong bữa sáng cho nên....”



“Là chị!” Một giọng nói cao vút cắt ngang họ. Cả hai người cùng quay sang Junsu đang chạy ra nhập bọn với họ ở lối ra vào.



“Xin chào!” Heebon chào đón với tất cả sự nhiệt tình.



“Hyung, cô ấy chính là người mà em đã nói với anh!” Junsu vui vẻ thông báo với Yoochun.



Yoochun cảm thấy tồi tệ. Suốt cả tháng qua, họ đã liên tục chuyển chỗ từ nơi này sang nơi khác. Junsu chẳng hề có cơ hội kết bạn với ai. Nhìn thấy cậu ấy hạnh phúc khi nhìn Heebon lúc này khiến cho Yoochun càng cảm thấy khó khăn khi can thiệp.



“Heebon, cô có muốn cùng ăn sáng với chúng tôi không?” Yoochun mời.



“Thật không?” Heebon và Junsu cùng nói với ánh mắt thiết tha.



Yoochun mỉm cười, “Ừ.”



“Yay! Vào đi!” Junsu nắm lấy tay cô kéo vào căn hộ. Họ ngồi xuống ở bàn ăn trong khi Yoochun đem thức ăn ra.



“Bộ phim hoạt hình yêu thích của cậu là gì?” Heebon hỏi.



“Em thích Mashimaro! Ông ấy là một chú thỏ, chị biết chứ? Em thích thỏ!” Junsu trả lời. “Chị thích gì nào?”



“Mickey!” Heebon phấn khích.



Yoochun gần như làm rơi cái bát trong tay anh. Cả hai quay lại nhìn chằm chằm anh. Cảm thấy khó khăn, Yoochun hắng giọng rồi nói nhanh. “Xin lỗi.”



Khi rời khỏi nhà bếp, anh có thể nghe thấy cả hai tiếp tục bàn luận về phim hoạt hình.



“Ý chị là con chuột?” Junsu nói.



“Đúng vậy! Chuột Mickey! Nó là nhất!” Heebon cười khúc khích.



Yoochun thở dài và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Đã rất lâu rồi anh mới nghe lại cái tên đó.



Và anh cũng không muốn nghe lại cái tên đó một lần nữa… không bao giờ.



======



“Hyung, là do em quá cao hay anh và Heebon quá thấp?”



“Ý em là sao?”



“Heebon nói rằng cô ấy 22 tuổi, nhưng cô ấy thấp hơn em nhiều. Hyung bao nhiêu tuổi rồi?”



“Hai mươi bảy.”



Junsu ngừng lại trong giây lát để đếm trên ngón tay của cậu. Sau đó cậu nói, “Em chỉ mới tám tuổi vậy tại sao em cao gần bằng anh?”



Yoochun cố gắng giảm đi cảm giác tội lỗi trong tim mình. “Em là.... một trường hợp đặc biệt. Em lớn nhanh hơn những người khác.”



Junsu gật đầu. “Điều này là tốt hay xấu?”



“Tùy thuộc vào cách em nhìn nhận nó.”



“Anh nhìn nhận nó như thế nào, Hyung?



“Anh nghĩ nó là một điều tốt.” Yoochun mỉm cười.



Junsu gật đầu chứng tỏ cậu hiểu. “Được rồi, Nếu Hyung đã nói nó tốt thì em sẽ bảo nó tốt!”



“Đi lấy áo khoác đi. Chúng ta sẽ cùng đi nhà sách.”



Mặt Junsu sáng bừng, cậu chạy nhanh vào phòng mình để lấy áo khoác. Cậu chạy ra với một cánh tay trong áo khoác và cái còn lại vẫn đang mặc vào. Cậu cố gắng vừa chạy vừa mặc áo khoác cùng một lúc.



Yoochun cười thầm và bước tới để giúp cậu. Người thanh niên lớn tuôi hơn kéo khóa áo khoác và vén tóc ra phía sau tai của Junsu. “Chúng ta cần phải cắt tóc cho em thôi”



“Nhưng em muốn để tóc dài ra, như tóc của Hyung vậy.”Junsu vươn tay chạm vào mái tóc mềm của Yoochun.



“Em không cần phải giống anh. Chỉ cần chính mình thôi, Junsu.”



“Nhưng em muốn được như Hyung.”



Yoochun cảm thấy hổ thẹn. “Không, Junsu, em không được giống anh. Em tốt hơn anh rất nhiều.”



Junsu chớp mắt trong mơ hồ. “Em không hiểu.”



“Em sẽ hiểu khi em lớn hơn. Giờ thì đi nào.”



Yoochun quay đi bước ra khỏi căn hộ. Anh cảm nhận cánh tay của Junsu trượt qua mình, anh quay đầu lại để nhìn nụ cười của cậu.



Họ bước đi (thay vì lái xe) đến nhà sách. Junsu bước đến gần hơn vì trời lạnh (Hôm nay là ngày tuyết rơi). Thời tiết thật là không thể đoán trước được, và càng trở nên khó đoán hơn trong tương lai.



Yoochun đẩy những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu và tập trung tìm kiếm nhà sách. Nó không xa lắm.



Một khi họ ở trong nhà sách, Junsu chạy đến khu vực sách văn học quen thuộc. Họ chỉ mới đến nhà sách một lần, nhưng Junsu có tất cả mọi thứ trong trí nhớ của cậu. Trong lúc cậu đang tìm kiếm, Yoochun đến tiệm cafe nhỏ để mua một cốc socola nóng.



Anh trả tiền và cám ơn người bán hàng. Khi anh quay lại, anh đâm vào một người nào đó và gần như làm rơi cả cái cốc trong tay. Nhưng anh không làm rớt chúng.



“Có lẽ như anh đã mất đi sự nhanh nhẹn của mình rồi nhỉ?” Giọng nói từ người đụng vào anh.



Yoochun ghét giọng nói này và anh còn ghét cả người sở hữu giọng nói này hơn; anh ghét cái mà người thanh niên này tượng trưng cho quá khứ của anh. Khẽ cau mày, anh bước ra khỏi đường đi và hướng đến cái bàn trong góc nhỏ của tiệm cafe. (Nó nằm cùng dãy nhà với nhà sách). Người còn lại đi theo, ngồi xuống đối diện với anh.



“Tôi không có mời cậu cậu ngồi.”



“Cũng giống như anh không mời tôi tìm kiếm anh vậy, nhưng mà này,” người đó nhún vai hờ hững, “tôi không quan tâm tới việc được mời hay không mời cả.”



“Tại sao cậu lại ở đây?” Yoochun nhấn giọng.



“Đừng hỏi những câu hỏi trong khi anh đã có sẵn đáp án.”



“Changmin à....”



“Mừng là anh vẫn còn nhớ tên tôi đấy, Micky.”



Yoochun không bằng lòng ở cái tên.


[end chap 3]
Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jun 26, 2010 10:07 am

Chapter 4: “I’m not the cat and you are not the mouse.”



“Cũng đã quá lâu…”



“Nhiêu đó là đủ lâu rồi,” Shim Changmin cắt ngang anh. “Mà khoan, THEO ANH thì thế nào là ‘đủ’?”



“Làm sao cậu tìm được tôi?”



“Tôi có cách của mình, Micky. Và nếu tôi có thể tìm thấy anh thì người khác cũng có thể.”



Yoochun biết “những người khác” là ai và anh không hề thích điều đó chút nào. “Bọn anh sẽ tiếp tục chuyển đi.”


"Anh có thể chạy tới tận cùng thế giới và ngay cả thế... nó vẫn có điểm kết thúc (điểm cuối cùng)"



“Tôi không cần triết lý của cậu.”



“Đừng ngu ngốc nữa, Micky.”



Yoochun không thích cái tên đó chút nào.



“Đừng quan tâm đến những chuyện không phải của cậu, Changmin.”



“Làm sao cuộc sống của anh không phải là chuyện của tôi? Tôi là bạn thân nhất của anh đấy!”



“Vậy cậu hãy làm chuyện tốt cho tốt đi. Rời khỏi đây và giả vờ như cậu chưa từng tìm thấy tôi.”



“Làm chuyện tốt cho anh? Tìm ra anh và làm anh hồi tỉnh lại chính là điều ‘tốt’ mà tôi làm cho anh đấy!”



“Hyung?”



Cả hai cùng quay đầu lại nhìn Junsu đang đi tới bàn của họ. Ánh mắt khó đoán của Changmin cứ hướng về Junsu suốt trong khi cậu bước đến chỗ Yoochun. Đầu cậu cúi thấp bởi cái nhìn của Changmin khiến cho cậu sợ.



Yoochun đứng dậy và nắm lấy tay Junsu, không đếm xỉa đến hai cái cốc socola nóng ở trên bàn. “Đi thôi, Junsu.”



“Junsu?” Changmin nhướng chân mày lên khi nghe cái tên đó. Junsu khẽ nhìn Yoochun hỏi lý do tại sao.



Yoochun chỉ dùng tay còn lại lấy chồng sách từ Junsu và dẫn cậu tiến đến quầy tính tiền. Junsu đi theo và nhìn lại để thấy rằng người lạ đó không đi theo họ.



“Hyung, ai thế?”



“Chỉ là một tên xa lạ thôi.”



======



“Xin chào.”



Junsu vùi bàn chân dưới cát để dừng cái xích đu lại. Cậu ngước nhìn người lạ có vóc dáng cao. “Hey! Anh chính là người lạ mặt ở nhà sách!”



Cậu thanh niên cao ráo ngạc nhiên ở từ ‘người lạ mặt’. “Ừ, đúng rồi. Bạn của cậu thật tử tế khi đãi anh cốc socola nóng hôm qua.”



“Anh ấy là anh trai lớn của em,” Junsu chỉnh lại.



“Anh trai lớn?”



“Đúng!” Junsu cười toe toét, trông cậu rất tự hào và hạnh phúc.



“Tên của anh là Changmin. Còn cậu?”



“Junsu,” chàng trên ngồi trên xích đu trả lời. “Nhưng em nghĩ anh đã biết điều đó rồi.”



“Anh biết rất nhiều thứ.” Changmin quả quyết.



“Thật không? Anh biết tất cả à? Em có thể hỏi anh một câu không?” Junsu cười toe toét như một cậu bé. Trong tâm trí của cậu, cậu chính là một cậu bé.



“Không ai có thể biết được tất cả, Junsu. Nhưng anh hứa sẽ trả lời những gì anh có thể,” Changmin nói.



Junsu đăm chiêu suy nghĩ trong giây lát, cậu không chắc về những ẩn ý đằng sau câu nói của Changmin. Cho nên cậu không cố hình dung ý nghĩa của nó nữa mà nhảy sang đặt câu hỏi cho anh, “Nếu ba con mèo bắt ba con chuột trong ba phút, thì có bao nhiêu con mèo cần để bắt một trăm con chuột trong một trăm phút?”



Junsu đọc câu đố với tốc độ rất nhanh. Khi đọc xong, cậu chờ cho người còn lại yêu cầu cậu lặp lại nó bởi cậu nói QUÁ nhanh. Nhưng người thanh niên không hề hỏi.



Anh trả lời, “Chính ba con mèo ấy bởi vì ba con mèo trung bình bắt một con chuột trong một phút. Nếu chúng có một trăm phút thì chúng sẽ có thể bắt được một trăm con chuột.”



Junsu há hốc miệng và rồi đứng dậy để cậu có thể nhìn anh với sự thán phục. “Anh là người đầu tiên giải được nó đấy! Anh thật là thông minh!”



Changmin không biết phải phản ứng sao. Trong suốt cuộc đời, anh đã từng được khâm phục vì nhiều thứ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được sự cảm phục vì đã giải một câu đố mà anh từng nghe khi mới tám tuổi.



“Junsu!”



Yoochun chạy lại chỗ họ và đứng ngay giữa Changmin và Junsu, che chở cho cậu khỏi Changmin.



“Hyung! Anh về rồi! Đây là Changmin. Anh ấy thật thông minh! Anh ấy đã giải được câu đố mèo và chuột đấy!” Junsu thông báo với niềm phấn khởi và cảm phục.



“Anh ta giải được nó là vì anh ta quá quen với việc trở thành mèo,” Yoochun liếc nhìn Changmin.



“Còn anh là chuột?” Changmin nhướng mày nhìn anh.



“Mèo hay chuột, chúng ta vẫn ở hai phía đối lập.” Yoochun vặn lại. Junsu gãi đầu mơ hồ.



“Em không phải là mèo và anh cũng không phải là chuột.”



“Không phải cậu ở đây để bắt anh sao?” Yoochun không thừa nhận.



“Em đuổi theo anh khắp Hàn Quốc này chỉ vì muốn tốt cho anh. Mèo sẽ làm tổn thương con chuột mà nó bắt được. Nhưng em không ở đây để làm tổn thương anh.” Changmin lý luận.



“Đừng có xen vào!” Yoochun cảnh báo. Anh kéo tay Junsu và rời khỏi khu vui chơi.



Junsu vẩn còn mơ hồ, cậu không thể hiểu được cuộc đối thoại của họ là về cái gì. Có phải nó là một câu đố khác không?



======



“Heebon, Em chuẩn bị đi đâu vậy?”



“Bạn trai của em được thăng chức nên em phải chuyển đến Tokyo với anh ấy!”



“Em tính làm gì với căn hộ đó? Em đã kí vào hợp đồng sáu tháng, đúng không?” Yoochun nhắc.



Khu này đòi hỏi hợp đồng ít nhất là phải sáu tháng và khi biết được điều đó anh đã không thích nó. Nhưng Junsu lại thích khu vực này (gần như là vì nó gần công viên cùng với khu trò chơi và hiệu sách.)



Và Yoochun hình dung ra cảnh Junsu phát chán khi phải di chuyển liên tục. Họ đang ở trong khoảng cách an toàn cách xa những người có thể nhận ra họ cho nên anh đã đồng ý cái hợp đồng sáu tháng ấy. Cậu đã rất vui khi anh bỏ qua tất cả các bất trắc.



“Em không những kí mà còn trả hết tiền thuê nhà. May mắn thay, anh trai em trở về từ Mĩ và sẽ chuyển đến đây cũng như trả lại cho em toàn bộ số tiền ấy.” Heebin giải thích.



“Anh của chị thật là tốt! Giống như anh của em vậy!” Junsu cười toe toét với Yoochun. Anh mỉm cười lại với lời khen đó.



“Ừ, nhưng anh của tớ không nóng bỏng bằng anh cậu,” Cô dừng lại. “Hoặc có thể tại vì anh ấy là anh tớ nên tớ không nghĩ là anh ấy nóng bỏng. Điều này kì lạ nhỉ?”



“Chị không được phép nghĩ anh mình nóng bỏng à?” Junsu hỏi. Cậu đã học được ý nghĩa mới của từ “hot” khi Heebon giải thích cho cậu hôm qua.



“Cậu có thể. Nhưng không phải theo cách mà cậu nhận thấy một chàng trai là “đẹp”. Ý tớ là do anh ấy là anh trai tớ nên nó khá là thô tục nếu tớ gọi anh ấy đẹp trai và muốn hôn anh ấy.”



“Đừng làm cậu ấy thêm khó hiểu, Heebon.” Yoochun cắt ngang.



Heebon không muốn làm cậu thêm khó hiểu nên cô đơn giản hóa nó, “Nói cách khác, thật không bình thường nếu như yêu một người cùng huyết thống với mình.”



“Hmm,” Junsu hum trong khi cậu xoa cằm, ánh mắt hướng lên trên. Yoochun có thể nhìn thấy rõ ràng những bánh xe đang quay quanh đầu của Junsu. Khi cậu đang tập trung suy nghĩ cái gì đấy, cậu thường ngước lên trên nhưng không nhìn vào cụ thể vật gì.



“Ok, như thế là đủ rồi. Em có cần phải giúp di chuyển đồ đạc ra ngoài không?” Yoochun đề nghị.



“Không cần đâu, anh trai cùng với bạn trai em đã làm hết vào buổi sáng rồi.” Heebon thông báo. Họ nghe thấy có tiếng ồn ngoài căn hộ của Yoochun và Junsu. “Chắc là anh trai em đang di chuyển đồ đạc vào đấy.”



Junsu vẫn ngồi đấy suy nghĩ về những gì Heebon nói trong khi Yoochun và cô đi ra cửa. Anh mở nó ra và quả thật, có một người thanh niên khác đang di chuyển đồ dùng vào căn hộ.



“Oppa!” Heebon chào đón.



Anh trai cô ngừng đẩy cái hộp và quay sang nhìn Heebon. Anh hoàn toàn bỏ mặc em gái mình khi nhìn thấy Yoochun (người đang đứng cạnh Heebon).



“Thần thánh ơi! Đó là hàng xóm của em à? Nếu em nói cho anh biết rằng mình sẽ có người hàng xóm nóng bỏng đến như vậy, anh sẽ chuyển đến đây sớm hơn rồi.”



Yoochun nhướng mày ngạc nhiên trong khi Heebon cười khúc khích. “Ý tưởng lớn gặp nhau!”



“Xin chào, tên tôi là Kibum. Rất vui khi được gặp anh.” Chàng thanh niên sải bước đến bên Yoochun và nắm lấy tay anh.



Yoochun liếc nhìn bàn tay của mình đang bị kẹp giữa hai bàn tay của Kibum. “Yoochun.”



“Quả là một cái tên rất đẹp!” Kibum khen ngợi.



“Um... cám ơn, cậu cũng vậy.” Yoochun không biết phải phản ứng ra sao.



Đó cũng là lúc Junsu quyết định từ bỏ không suy nghĩ nữa về vấn đề ‘yêu một người cùng huyết thống’ và tham gia cùng họ ở lối vào của căn hộ. Ánh mắt của Junsu hướng về phía hai bàn tay không chịu buông khỏi tay của Yoochun.



“Junsu, đây là anh trai của tớ.” Heebon giới thiệu.



“Xin chào, tên tôi là Kibum. Rất vui khi được gặp cậu.”



“Chào anh, Kibum.” Junsu mỉm cười, nhưng không thân thiện như bình thường bởi cậu còn đang sao lãng bởi ‘cái nắm tay’.



“Đây là Junsu,” Yoochun giới thiệu trong khi vẫn đang cố gắng rút tay về. Nhưng Kibum không hề thả ra.



“Chào cậu, Junsu. Cậu là bạn cùng phòng với Yoochun à?” Kibum hỏi.



“Em là em trai của anh ấy.” Junsu trả lời.



“Oh. Thật tuyệt, thế mà trong phút chốc tôi cứ tưởng hai người là một cặp chứ!” Kibum mỉm cười hạnh phúc.



Ánh mắt của Junsu đối diện với trần nhà và Yoochun biết rằng cậu đang suy nghĩ điều gì đó một lần nữa. Yoochun kéo mạnh hơn nữa và cuối cùng cũng có thể rút tay ra khỏi cái nắm tay của Kibum.



Heebon tử tế đến đến giải cứu. “Nhanh lên, oppa, di chuyển cho xong đồ đạc của oppa trước khi em rời khỏi đây nào.”



Kibum vẫn cố nhìn Yoochun (người đang cảm thấy không thoải mái) khi Heebon đẩy anh trở về căn hộ của họ. Yoochun đóng cửa lại để lại anh và Junsu một mình.



Junsu vẫn đứng nhìn chằm chằm lên trần nhà.



“Em đang suy nghĩ gì thế?” Yoochun hỏi khi anh đặt một bàn tay lên lưng người thanh niên trẻ hơn và dẫn cậu ngồi lên sofa.



“Chúng ta có thể ăn pizza tối nay không?”



Điều này khiến Yoochun mất cảnh giác. Trong một phút chốc, anh còn nghĩ cậu đang nghĩ về những gì Kibum nói (khả căng Yoochun và Junsu trở thành một cặp). Quả là một ý nghĩ ngu ngốc.



“Dứa và thịt nguội trên phần pizza của em?” Yoochun mỉm cười.



“Vâng!” Junsu vui mừng hạnh phúc.




[end chap]
Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jun 26, 2010 10:09 am

Chapter 5: “Will you let me read them if I do it behind your back?”



Yoochun mở banh mắt ra ngay lúc anh cảm nhận được sự chuyển động của Junsu. Anh nghiêng người để nhìn Junsu ngồi dậy và thở mệt nhọc.



“Junsu? Sao thế?” Anh thì thầm khi bắt đầu đẩy thân người dậy. Nhưng anh cũng không thể đi được xa bởi Junsu đột nhiên nhảy vào người anh, dồn anh trở lại tấm nệm. “Junsu?”



“Sợ,” Junsu lầm bầm, vùi mặt vào ngục Yoochun. “Tối đen và sợ hãi.”



Yoochun nhìn xuống mái tóc và khẽ luồng tay anh qua những sợi tóc mềm. “Có phải em có một giấc mơ xấu không?”



Junsu gật đầu. “Giấc mơ xấu, rất xấu.”



“Nó về cái gì?” Yoochun nói nhẹ nhàng.



“Không có gì cả.” Junsu trả lời. “Mở mắt ra. Cố gắng mở mắt ra. Nhưng không nhìn thấy gì cả.”



Yoochun cảm thấy bối rối và bắt đầu lo lắng. Anh đoán trước nó là một cơn ác mộng bình thường như té ngã hay sẽ không còn kẹo trên thế giới. “Không có gì à?”



“Chỉ có màu đen. Rất tối, Hyung.”



“Mắt của em mở ra, nhưng em chỉ thấy một bóng tối?”



Junsu gật đầu lần nữa, trán cậu một lần nữa yên vị trên vùng phía trước trái tim của Yoochun. Anh không biết làm cách nào để giải thích giấc mơ đó nữa.



“Được rồi. Nó chỉ là một giấc mơ thôi.” Yoochun giải thích, đặt cánh tay lên vai Junsu, cố gắng kéo cậu nằm lên cái gối của mình.



Junsu không hề di chuyển. Thay vào đó, cậu quay đầu lại để tai mình có thể lắng nghe nhịp đập của anh, dùng ngực của anh làm gối. “Ngủ ngon, Hyung.”



Yoochun chớp mắt ở chất giọng nhẹ nhàng của Junsu. Từ giọng nói của cậu, anh có thể biết rằng nỗi sợ hãi đã biến mất. Nếu cho phép Junsu lấy anh làm gối làm cho nỗi sợ ấy biến mất thì Yoochun sẽ không phiền.



Anh ngừng việc đẩy cậu ra và bắt đầu nhắm mặt lại, chìm vào giấc ngủ một lần nữa.



======



“Anh nghĩ anh đã bảo cậu đừng đi theo anh nữa.” Yoochun cau mày khi nhìn thấy Changmin đứng ngoài căn hộ của mình.



“Anh đang nói gì thế, anh Park? Em ở đây để tìm kiếm một căn hộ. Sống ở khách sạn trong một khoảng thời gian dài sẽ rất tốn kém,” Changmin trả lời ngây thơ. “Và nghe đồn rằng em sẽ ở gần đâu đây trong một thời gian.”



“Chỉ có hai căn hộ ở đây và cả hai đều dã được thuê.” Yoochun bảo dẳm.



“Chắc anh không biết rằng hàng xóm của mình có một căn phòng cho thuê rồi.” Changmin cười tự mãn khiến anh muốn đấm cậu.



Changmin bấm chuông cửa căn hộ đối diện với căn hộ của Yoochun và Junsu. Kibum mở cửa, cậu mặc một cái quần tây hiệu happy-face PJ và áo thun trắng. Cậu nhìn Changmin một chút rồi quay sang cười toe toét, vẫy tay với Yoochun.



“Chào, Chunnie!”



“Kibum, cậu cho thuê một căn phòng à?” Yoochun hỏi ngay lập tức. lần cuối cùng anh kiểm tra, tiền thuê căn hộ này không hề đắt.



“Vâng, dù gì phòng thêm chỉ dùng để ngồi thôi cho nên em đã cho thuê nhà để có thêm tiền cho việc mua sắm.” Kibum vui vẻ giải thích. Sau đó, cậu quay sang nhìn Changmin, “Anh là người bấm chuông đấy à?”



“Đúng, và tôi rất vui lòng thuê căn phòng ấy,” Changmin trả lời, ngạc nhiên khi cậu bỏ mặc anh lúc nãy.



“Hãy cẩn thận với người mà cậu cho thuê phòng đấy, Kibum,” Yoochun bóng gió, nhướng mày nhìn Changmin.



“Hai người biết nhau sao?” Kibum nhìn Yoochun rồi đến Changmin.



Khi đó Junsu hình dung ra Yoochun đã đi làm về và cậu bước ra để chào đón anh. “Hyung!”



“Chào Junsu.” Kibum chào đón, nhưng lần này không có vẫy tay (Changmin nhận thấy).



“Chào, Kibum. Này! Anh chính là anh chàng ở hiệu sách… và ở công viên!” Junsu cười toe toét, tự hào về trí nhớ của mình.



“Xin chào, lần nữa.” Changmin nghiêng đầu một chút, trong khi vẫn tỏ ra một nụ cười quyến rũ.



“Vào trong nhà nào, Junsu,” Yoochun thúc giục.



“Gặp lại sau nhé, Chunnie!” Kibum cười toe toét, vẫy tay chào tạm biệt. Yoochun có biểu hiện không thoải mái trên khuôn mặt, nhưng vẫn gật đầu nhẹ rồi nhanh chóng đóng cửa lại.



Còn lại Kibum và Changmin đứng trên hành lang nhỏ.



“Vậy… tôi có nên cho cậu thuê nhà không nhỉ?” Kibum nhướng mày nhìn anh chàng cao hơn mình.



“Tôi sẽ trả cho hai phần ba số tiền thuê nhà và làm sạch căn hộ một lần một tuần,” Changmin kéo dài giọng. “Và cậu có thể đá tôi ra ngoài nếu như tôi làm điều gì khiến cậu không tán thành.”



“Thật không? Tốt thế ư? Tôi có nên làm một bài kiểm tra về anh không nhỉ? Liệu rằng tôi sẽ phát hiện ra anh là một kẻ giết người đội lốt một anh chàng cao ráo?”



Changmin cảm thấy Kibum rất thú vị. “Cứ việc.”



Môi cậu từ một đường thẳng vẻ thành một đường cong. “Được!”



======



“Hyung, là tại em hay là do Kibum thật sự, thật sự tốt với anh? Có phải anh ấy không thích em không?”



Yoochun chớp mắt bối rối, “Tại sao em lại nghĩ như vậy?”



“Anh ấy chỉ nói với ‘hẹn gặp lại’ với anh. Anh ấy còn gọi anh là ‘Chunnie’ nữa.”



“Kibum chỉ là..... rất tốt thôi,” Yoochun cố gắng giải thích. “Và nó không phải vì cậu ấy không thích em. Cậu ấy chỉ là......kính trọng hơn đối với người lớn hơn cậu ấy thôi.”



“Oh!” Junsu mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm khi Kibum không phải không thích cậu. “Em hiểu rồi. Anh ấy lớn tuổi hơn em, nhưng lại nhỏ tuổi hơn anh.”



“Ừ” Yoochun trả lời, nhưng mắt anh lại liếc nhìn cái cửa. Anh tự hỏi không biết Kibum có đồng ý cho Changmin thuê phòng hay không.



“Hyung?”



“Hmm?”



“Có vấn đề gì với cái cửa sao?”



Anh dừng lại không nhìn cái cửa nữa mà quay sang nhìn Junsu. Anh với tay làm rối mái tóc của người nhỏ tuổi hơn. “Những ngày này em thường làm gì?”



“Chỉ đọc thôi.” Junsu trả lời với nụ cười, hạnh phúc khi Yoochun lại chú ý đến cậu.



“Em đọc sách nào thế?”



“Em không đọc cuốn sách nào cả. Em đọc những tờ báo hấp dẫn mà Heebon đã đưa em. Chị ấy nói em có thể giữ nó bởi vì chị ấy không thể mang chúng đi cùng đến Tokyo được. Hyung, Tokyo là ở đâu thế?”



Yoochun không thể tìm thấy can đảm để nhìn vào mắt Junsu. Khoảng trống trong dạ dày anh lớn dần khi Junsu đưa ra câu hỏi đó. Cậu đã mất hai năm ở trường Đại Học Tokyo vì Chúa, nhưng bây giờ cậu lại hỏi Tokyo nằm ở đâu.



Yoochun quyết định bỏ qua chủ đề đó. “Tại sao em lại đọc những tạp chí đó? Anh nghĩ là anh đã nói em chúng không tốt cho em rồi mà.”



“Nó thú vị mà.” Junsu trả lời thẳng thừng.



“Junsu....”



“Liệu anh có cho phép em đọc chúng nếu em làm việc đó sau lưng anh?” Junsu cố thương lượng. Yoochun nhướng mày nhìn cậu nên cậu tiếp tục, “Nó không giống như anh đang nói dối với em rằng anh chưa hề đọc chúng.”



“Em càng ngày càng giỏi lý luận.”



Junsu cười toe toét. “Em muốn trở thành luật sư khi lớn lên. Em vừa đọc xong một cuốn sách về luật sư. Họ là những con người tuyệt nhất... ngoại trừ anh ra.”



Yoochun biết rằng mình không nên cười khi đang giảng dạy Junsu về những tạp chí nhảm nhí, nên anh mím môi lại tạo thành một đường mỏng. “Đọc những tạp chí đó không giúp cho em trở thành luật sư đâu.” Anh cố gắng dùng tông giọng nghiêm trọng.



Junsu quyết định bỏ qua chủ đề ‘không đọc tạp chí’. “Anh thực sự nghĩ em có thể trở thành luật sư sao? Luật sư là những người thật tuyệt vời. Họ giúp rất nhiều, rất nhiều người.



Yoochun không biết có nên nói với Junsu rằng, trong thực tế, luật sư không phải là một anh hùng. Trong thực tế, hầu hết các luật sự đều đối lập nhau.



Sự hiểu lầm của Junsu về luật sư nhắc Yoochun về sự hiểu lầm của cậu đối với anh. Luật sự không hề tử tế giống anh hùng mà Junsu đã nghĩ. Và Yoochun cũng chẳng là gì như Junsu nghĩ.



======



“Chào buổi sáng, hàng xóm.”



Yoochun khóa cửa xong và ngước lên để nhìn con người khó chịu đang làm chủ giọng nói khó chịu ấy.



“Chào Chunnie! Anh được nghỉ làm hả?” Kibum cắt ngang trận chiến giữa cái nhìn giận dữ và nụ cười tự mãn.



Yoochun liếc nhìn hai cái hành lý mà Kibum và Changmin chuẩn bị mang vào căn hộ. Anh thở dài và lầm bầm, “Một ngày tốt lành, Kibum,” trước khi bước xuống cầu thang.



Kibum mở cửa và giúp Changmin mang một hành lý vào. Changmin mang cái còn lại.



“Chunnie có lẽ không thích anh.”



“Có thể anh ta không thích cậu gọi anh ta là ‘Chunnie’.”



Kibum gõ nhẹ vào cằm mình và suy nghĩ về điều đó. Sau đó, cậu nói, “Không, chuyện đó là không thể.”



Changmin đảo mắt. “Cám ơn vì sự giúp đỡ của cậu. Tôi có thể mang nó từ đây.”



Changmin lấy hành lý từ tay Kibum và bước vào căn phòng cậu đã thuê. Anh định nói Kibum để anh lại một mình, nhưng cậu đi theo anh vào phòng.



“Anh chỉ có hai túi hành lý thôi sao? Tôi có tới hàng tỉ thùng để mang vào.”



“Tôi không có ý định ở lại đây lâu dài,” Changmin trả lời với giọng điệu buồn tẻ khi anh để hành lý vào một góc phòng. Anh khẽ nhướng mày khi nhìn thấy Kibum nhảy lên giường.



“Vậy hãy nói cho tôi biết, anh có nghĩ Chunnie là gay không?”



“Xin lỗi?”



“Chunnie, anh có nghĩ tôi có cơ hội với anh ấy không?”



Changmin nhìn nụ cười trầm tư của người thanh niên còn lại; cậu ta trông như đang nằm mơ giữa ban ngày. Với đôi mắt tự tin, anh quả quyết, “Không.”



======



“Junsu! Junsu! Junsu!”



Junsu để tờ báo xuống bàn rồi chạy ra mở cửa. Cậu kéo cánh cửa ra trước khi kịp nhớ rằng Yoochun đã dạy cậu phải cẩn thận với những người gõ cửa.



Nhưng không sao rồi. Đó là Kibum mà.



“Kibum!” Junsu cười toe toét. “Chào.”



“Tôi mới làm bánh gạo, có muốn ăn chung không?” Kibum giơ cái đĩa tráng miệng lên, thật sự đầy màu sắc và rất đẹp.



“Thật không? Anh muốn ăn chung với em à?” Junsu cảm thấy rất hạnh phúc.



“Tất nhiên, nó không làm cậu cảm thấy như tôi là một người anh đối với cậu sao?” Kibum bóng gió khi anh nhảy vào căn hộ.



Junsu chuẩn bị đóng cửa thì cậu nhìn thấy Changmin đang đi ra khỏi căn hộ của Kibum. “Chào, Changmin.”



Changmin bước đến bên cạnh chàng trai có vóc dáng thấp hơn, “Chào Junsu.”




[end chap]


Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jun 26, 2010 10:11 am

Chapter 6: “Why do it to yourself?”



“Kibum mới làm bánh gạo, có muốn ăn chung không?”



Anh nghiêng đầu ngước vào căn hộ. Kibum đang ngồi trên ghế, đĩa bánh gạo đặt cạnh cậu. Cậu ta rõ ràng là đang đóng kịch!



“Không phải anh ta làm nó đâu. Nó nhìn quá ngon mà,” Changmin cố tình kéo dài giọng. Anh nhìn sang Junsu, “Đừng ngây thơ quá, Junsu.”



Junsu nhìn thẳng vào mắt Changmin, cậu tự hỏi sao anh có vẻ rất nghiêm túc khi nói vế cuối như thế.



Kibum nhìn anh giận dữ, “Tử tế chút đi.”



“Um…” Junsu không biết nên làm gì cho phải. Cậu túm lấy tay anh kéo vào căn hộ, “Vào đi.”



Changmin có vẻ không quen khi bị một đứa con trai khác ( hay bất kì ai) ôm lấy tay anh và kéo anh ngồi xuống ghế. Anh không thích có bất kì đụng chạm thân thể nào. Do đó anh bước nhanh hơn, tự mình ngồi xuống ghế đơn.



Kibum nhận thấy Changmin bất chợt đẩy ra xa, nhưng Junsu không mấy quan tâm.



“Các anh muốn uống gì nào?” Junsu hỏi.



Kibum quyết định phớt lờ hoàn toàn cái tên cao nhòng mà ủ rũ đó. “Nước ngọt đi!.”



Junsu khẽ bĩu môi, “xin lỗi, Hyung không thích em uống nước ngọt. Anh ấy nói nó không tốt cho em.”



“Chunnie không thích nước ngọt à? Thế thì anh cũng không thích. Lại đây ngồi xuống nào, Junsu.” Kibum kéo Junsu ngồi xuống cạnh anh. “Nói cho anh biết Chunnie thích cái gì đi.”



Junsu cảm thấy bối rối, Changmin tròn mắt nhìn.



“Kibum, sao anh lại gọi anh ấy là Chunnie vậy?”



“Tại nghe nó dễ thương!” Kibum mỉm cười, hai mắt nheo lại. “Chẳng lẽ em chỉ gọi anh ấy là ‘Hyung’ thôi sao?”



“Yeah, tại… anh ấy là Hyung em mà.”



“Thật ư? Vậy, là anh em ruột?”



“Huh?”



“Đừng làm khó cậu ta,” Changmin cắt ngang.



Kibum nhìn Changmin giận dữ rồi nhanh chóng quay lại Junsu. “Ý anh là, cả hai người đều có chung cha mẹ à?”



Junsu chớp mắt. “Well, yeah, anh ấy nói với em anh ấy là Hyung của em.”



Kibum gật đầu ra vẻ hiểu. Changmin cau mày, anh biết Yoochun đã nói dối.



“Em cũng có thể gọi anh là Hyung luôn chứ?”



“Đương nhiên!” Kibum đồng ý ngay lập tức. Anh cười khúc khích, “Hyung-in-law càng tốt.”



“Hả?” Junsu nghi ngờ cậu nghe nhầm.



“Không có gì!” Kibum cười lớn. “Nói cho anh biết thêm về Hyung của em đi.”



Changmin tròn mắt nhìn. “Anh còn vài việc vặt cần phải làm.”



“Anh đi liền ư?” Junsu buồn bã nhìn anh.



Changmin buộc phải nhìn sang chỗ khác để tránh ánh mắt của Junsu. “Yeah, bên cạnh đó, Hyung của em cũng không thích thấy anh trong nhà em đâu.”



======



“Anh luôn luôn thích được yên tĩnh một mình. Thế nhưng lần cuối cùng anh thực sự ở một mình là khi nào nhỉ?”



“Tôi sẽ được ‘yên tĩnh’ khi cậu rời khỏi đây.”



Yoochun kết thúc công việc lau chùi ly thủy tinh và treo chúng lên giá bạc. Anh quay lưng lại về phía Changmin để sắp xếp lại mấy chai rượu.



“Yoochun! Tequila! Hai ly!” Một người nào đó la lớn. Yoochun dễ dàng với tới mấy cái ly thích hợp và những thành phần cần thiết để làm đồ uống.



“Anh hay thích đi đến một quán bar hay café nào đó và ngồi đó hàng giờ. Đó là khi anh thực sự ở một mình. Nhưng những ngày này, anh đi làm rồi về nhà chăm sóc Junsu.” Changmin tiếp tục nói khi anh đã xong một chai bia khác.



“Tôi dành thời gian với Junsu.” Yoochun chỉnh lại. Anh không thích cái cách Changmin dùng từ ‘chăm sóc Junsu’, nghe cứ nó là một công việc nhà….một cái gì đó phiền phức vậy.



“Anh đã từng làm một công việc kiếm được bội tiền. Còn bây giờ nhìn anh coi, vất vả làm cả hai công việc và còn đang tìm thêm công việc thứ ba nữa chứ.”



Yoochun quay đi chuẩn bị nước cho hai khách hàng nữa, tự cho phép mình được quyền nhìn nhìn Changmin giận dữ. Anh cũng chẳng phiền đi hỏi Changmin vì sao cậu biết anh đi kiếm thêm việc làm. “Nó vẫn là một công việc.” Yoochun vặn lại.



“Có một công việc chẳng cần anh phải vất vả, lại còn trả rất nhiều tiền. Quay trở lại…”



“Tôi sẽ không quay trở lại,” Anh cắt ngang, mắt ánh lên sự quyết tâm.



“Tại sao lại làm thế với chính mình?”



“Làm gì? Tôi không làm tổn thương mình.”



“Đó chỉ vì góc độ nhìn nhận vấn đề thôi.”



“Chúng ta có cách nhìn nhận trái ngược nhau.”



“Đưa tôi ly bia khác,” Changmin quay sang nhìn chỗ khác, khuôn mặt điển trai dường như bị chọc tức.



“Tại sao lại làm thế với chính mình?” Yoochun lặp lại câu hỏi mà Changmin đã hỏi anh.



Changmin quay lại nhìn Yoochun. “Tôi không muốn nhìn thấy bạn thân của mình đau khổ. Vận may không phải lúc nào cũng đến đâu, Micky à.”



Yoochun khui nắp chai bia khác và đặt nó trước mặt Changmin. “Vận rủi cũng không phải lúc nào cũng đến.”



======



“Ngưng ngay cái việc đi theo tôi đi.”



“Tôi sống đối diện với anh đấy”



Yoochun nhìn chàng trai cao ráo, Changmin cứ như hồn ma của quá khứ anh vậy. Anh sẽ phải tiếp tục né tránh cậu. Thật tệ khi cả hai còn ngoan cố hơn cả những người ngoan cố nữa.



Anh và Changmin giống nhau trong một vài khía cạnh. Đó là lý do tại sao họ có thể cùng làm việc được với nhau trong quá khứ. Nhưng đó là quá khứ.



Changmin mở cửa căn hộ của cậu và Kibum trong khi anh mở cửa cái của anh, đoán chắc Junsu đang ngủ vì bây giờ đã là gần 2h30 sáng.



Và Junsu đang ngủ khi Yoochun mở cửa thật. Cậu đang cuộn tròn người lại ôm lấy Kibum trên sofa, cả hai trông cứ như những đứa trẻ đang cuộn mình lại, chỉ thiếu cái họ không mút ngón cái mà thôi.



“Thú vị thật,” Changmin nói. Yoochun nhận ra cậu vừa băng ngang hành lang ngắn nhìn vào căn hộ.



Yoochun nhướng mày. “Chưa bao giờ nghe nói đến sự riêng tư à?



“Oh, làm ơn, Junsu đã kéo tôi vào căn hộ khi anh không có ở đây đấy.”



Yoochun thở dài, biết rằng anh không thể nổi giận với Junsu vì đã làm thế được. “Thôi… mang Kibum về đi.”



“Tại sao? Trông họ cute mà.”



“Changmin,” Yoochun cảnh cáo. Tối nay ‘đấu khẩu’ với cậu như thế là đủ lắm rồi.



“Tôi không nghe thấy gì đâu nhá.” Changmin cười tự mãn, cố gắng đùng âm sắc anh dùng gọi tên cậu.



Changmin theo sao Yoochun hướng tới sofa. Đầu Junsu tựa lên vai Kibum nên Junsu nhẹ nhàng nhấc đầu cậu lên, hi vọng sáng mai cậu không bị đau cổ.



“Chúng ta chỉ cần đánh thức họ dậy,” Changmin nói.



“Sao?” Yoochun hỏi, Changmin trừng mắt nhìn anh, miệng cậu rớt xuống. Yoochun khác xa với vẻ cao quý trước đây. Changmin biết Yoochun đã thay đổi kể từ đó, nhưng cậu không hi vọng anh lại thay đổi nhiều đến vậy.



“Anh quan tâm nhiều quá. Chúng ta sẽ chẳng làm họ đau khi đánh thức họ dậy và để họ tự đi về phòng mình. Và họ không phải trẻ con, Micky.”



Mắt Yoochun mở to, anh quăng cho Changmin cái nhìn đầy cảnh cáo. “Đừng bao giờ gọi tôi như vậy trước mặt họ.”



Changmin liếc xuống Junsu đang ngủ. Cậu thở dài, “Tốt thôi.”



“Này, cậu chỉ cần mang Kibum về. Tôi cần phải đưa Junsu đi đánh răng.” Yoochun liếc nhìn mấy gói snack và phần bánh gạo còn lại trên bàn café.



“Không thể tin được, Yoochun! Anh cứ như một người mẹ vậy!” Changmin khẽ kêu lên, lầm bầm chửi rủa vài từ khi cậu vòng tay ra sau đầu.



“Đừng chửi. Đi đi.”



Bối rối và bực bội, Changmin bế Kibum lên một cách thô lỗ (theo kiểu bế cô dâu) và mang cậu trở về căn hộ khác. Kibum tỉnh dậy, khẽ đảo mắt, “Huh?”



“Ngủ tiếp đi,” Changmin ra lệnh.



Kibum quay đầu lại xem chuyện gì đang xảy ra. “Sao anh lại bế tôi?”



“Bởi vì để cậu đi bộ không phải ‘đức tính của một người mẹ’,” Changmin cằn nhằn.



Kibum chú ý đến sự bực tức của Changmin. “Có chuyện gì với anh vậy?”



“Không có gì.” Changmin đá cánh cửa vào phòng Kibum và bước thẳng đến bên giường. Anh quăng Kibum lên giường.



“Ouch! Đó cũng không phải là ‘đức tính của một người mẹ’,” Kibum thét lên.



“Đi đánh răng rồi ngủ đi,” Changmin ra lệnh trước khi đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Anh về phòng mình, thả người xuống giường.



Nói nó là thất vọng, nói nó là gì đi nữa. Changmin vẫn cảm thấy bực bội. Liệu bạn có thể không bực bội được không khi nhìn thấy người mà bạn luôn ngưỡng mộ (mạnh mẽ, thông minh, đầy kiêu hãnh, khéo léo, …) lại hành động như một người mẹ đối với đứa trẻ? Người từng làm rất nhiều thứ tuyệt với mà giờ đây lại sống trong một căn hộ chăm sóc trẻ nhỏ!



Changmin không ngờ rằng Micky lại thay đổi nhiều đến thế. Chuyện gì đã xảy ra vậy?



Liệu Micky đã thay đổi quá nhiều (vửa đủ) để rồi Changmin không thể kéo anh quay trở lại?



======



“Em đã ăn quá nhiều bánh snack, còn bánh gạo lại có rất nhiều đường.” Yoochun nhỏ nhẹ thúc giục khi anh dẫn cậu vào nhà tắm.



“Hyung, Em muốn ngủ!” Junsu bĩu môi.



“Ngay sau khi đánh răng đã, đi nào.” Yoochun hạ nắp bồn cầu xuống và đặt cậu ngồi lên. Anh bước đến bồn rửa mặt và cho kem đánh răng lên bàn chãi màu hồng.



“Hyung,” Junsu hờn dỗi, mắt đã mở rõ.



Yoochun khúc khích cười và kết thúc việc đổ đầy cốc nước. Anh cầm tay Junsu kéo cậu dậy. “Nhanh nào, anh sẽ đánh với em.”



Junsu lấy bàn chãi màu hồng của mình torng khi Yoochun cho kem lên cái màu xanh của mình. “Để xem ai có thể đánh sạch nhất, ok?”



Được thúc đẩy bởi cuộc thi, Junsu gật đầu. Cậu bắt đầu đánh răng dữ dội trong Yoochun vẫn đánh răng với tốc độ bình thường, khẽ mỉm cười bởi cái tính trẻ con của Junsu.



Sau đó, suy nghĩ của anh ngay lập tức hướng về phía Changmin. Yoochun không hề bỏ qua sự thất vọng trong ánh mắt của Changmin. Anh không hề đổ lỗi cho cậu.


[endchap]

mai sẽ up từt ừ mọi người nha... dần dần mọi thứ sẽ sáng tỏ..

tất cả các comt mình đều yêu..... chân thành cám ơn ~
Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jul 24, 2010 10:25 pm

Chapter 7: “Why don’t we just ask him?”









[F.l.a.s.h.b.a.c.k]



“Bản năng sinh tồn quả là một thứ vô giá! Cảm ơn chúa anh đã ở đây!” Changmin mỉm cười, thở mệt nhọc, mồ hôi lấm tấm trên da cậu.



Họ chỉ là đồng minh của nhau thôi, nhưng Micky có thể nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Changmin. Phớt lờ lời khen đó, anh cho tay vào túi lấy ra điếu thuốc.



Changmin ngay lập tức bật quẹt lửa, trông cậu có vẻ háo hức làm bất cứ chuyện gì cho Micky. Micky chẳng có vẻ gì là biết ơn cậu, chỉ để yên cho tên lính mới đốt điếu thuốc.



Đặt điếu thuốc màu nâu lên môi, anh thấy máu dính trên mấy đốt ngón tay mình. Đó không phải là máu của anh.



“Bước di chuyển của anh thật tuyệt vời! Anh có thể chỉ tôi không?”



Micky phả khói thuốc khi anh quay sang liếc cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đen ấy; anh nhận thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào anh như thể anh là Chúa vậy.



“Đừng có xem người khác như thần tượng; nó sẽ làm mờ đi những nhận xét của cậu về họ thôi.”



Changmin chớp mắt bối rối, có vẻ không hiểu lắm. Nhưng cậu vẫn còn trẻ. Đôi mắt cậu vẫn chưa nhìn thấy những gì mà trái tim Micky nhìn thấy trong đời anh.



Micky quăng điếu thuốc xuống đất và nghiền nát nó trước khi bỏ đi.



[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]



Changmin luôn luôn kính trọng Yoochun, luôn muốn được như Yoochun. Nhưng giờ đây những gì cậu nhận thấy là thần tượng của cậu hành động như một….



Yoochun chớp mắt và nhận ra Junsu đã xong. Cậu toét miệng cười với anh trong chiến thắng.



“Em thắng! Anh sẽ phải dành cả ngày mai chơi với em!” Junsu phấn khích.



Yoochun kết thúc việc rửa miệng trước khi nói, “Chúng ta đặt ra luật ấy khi nào thế?”



“Không phải chúng ta. Em thôi.”



“Em ngày càng giống một ông chủ.” Yoochun trêu.



Junsu chỉ khúc khích cười. Cậu ôm nhẹ anh trước khi chạy ra khỏi nhà tắm, hét lớn, “Ngủ ngon, Hyung!”



Anh chộp lấy giỏ đựng quần áo và chạy tìm Junsu.



======



“Junsu, khi nào thì sinh nhật Chunnie?”



“Um…”



“Em không biết?”



Junsu cảm thấy tệ hại. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến những điều này trước đây. Làm sao cậu có thể không biết cơ chứ?



“Em không biết. Hyung chưa bao giờ nói với em cả.” Junsu thú nhận, ánh mắt buồn bã.



“Hmm, để xem...” Kibum xoa xoa cằm khi các dây thần kinh bắt đầu làm việc. “Chúng ta sẽ tìm ra!”



“Tại sao chúng ta không hỏi anh ấy?” Junsu chớp mắt.



“Sẽ vui hơn nếu chúng ta tự tìm ra chứ! Và nếu nó gần đây, chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho anh ấy! Có gì đó mách bảo anh là sinh nhật anh ấy đâu đó trong tháng này, vì những ai sinh trong tháng này đều thích hợp với thuật chiêm tinh của anh,” Kibum tự hào toét miệng cười.



Changmin bước ra khỏi phòng mình đúng lúc nghe được lời tuyên bố đó. Anh khẽ hắng giọng để hai người có thể nghe được.



“Chào, Changmin Hyung!” Junsu vẫy tay toét miệng cười.



Changmin không nhìn Junsu. Anh quay sang bắt gặp cái trừng mắt của Kibum, “Tôi sinh tháng này đấy, nhưng tôi không nghĩ mình hợp với cậu đâu. Toàn mấy thứ chiêm tinh tào lao.”



Junsu có vẻ buồn khi Changmin phớt lờ cậu. Kibum nổi giận với anh vì rất nhiều thứ: đùa cợt một cách khiếm nhã, phớt lờ Junsu, gọi thuật chiêm tinh là thứ tào lao, quá cao...



“Đừng có nói như thế!” Kibum gào lên. Changmin tự hỏi từ khi nào mà Kibum phát hiện chuyện Junsu có đầu óc của một đứa trẻ (không giống như bản thân Kibum, con người tuy lớn mà chả chính chắn chút nào).



“Thế giới này tự do đấy.”



“Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Tới kì à?” Kibum đáp trả.



“Tới kì?” Junsu hỏi lớn. Nó có nghĩa gì thế nhỉ?



“Không có gì.” Kibum nói với Junsu. “Phớt lờ anh ta đi. Chúng ta còn phải vận dụng đầu óc tìm ra ngày sinh của Chunnie nữa.”



Junsu miễn cưỡng phớt lờ Changmin, đặc biệt khi Changmin có vẻ như đang lo ngại về điều gì đó. “Changmin, anh có muốn cùng tụi em suy nghĩ không?”



“Đừng có đối xử tốt với cái tên keo kiệt đó.” Kibum kéo mạnh tay áo Junsu.



Changmin không cho phép anh được nhìn vào ánh mắt thành thật của Junsu nên anh tập trung vào ánh nhìn giận dữ của Kibum. Nó làm cho mọi thứ dễ dàng hơn nhiều.



Anh bước ra ban công để đốt một điếu thuốc, lắng nghe tiếng gió thoảng (và cả tiếng thì thầm phát ra từ phòng khách).



Khi cơn gió thổi ngang qua Changmin mang theo mùi thuốc lá vào phòng khách, Kibum bắt đầu điên lên. Cậu ngừng viết nguệch ngoạc với Junsu và với lấy cây quạt gần nhất.



Junsu ngồi đó tự hỏi tại sao Kibum lại cần cái quạt làm gì trong khi ngoài trời lạnh thế này. Sau đó, cậu quan sát Kibum điều chỉnh cái quạt, để nó ngay sau Changmin và cố định nó hướng về phía anh.



Changmin tự rủa bản thân anh không nhận ra sự có mặt của Kibum sớm hơn (thường thì anh nhanh nhạy hơn nhiều, nhưng những suy nghĩ làm sao để kéo Micky trở lại như trước làm anh sao lãng). Sức gió từ cái quạt làm ngay lập tức ập vào lưng anh, và khi anh quay lại, điếu thuốc cũng tắt ngay, phần còn lại bị thổi đi mất.



“Cậu làm gì thế hả?”



“Làm những gì để tránh khỏi cái mùi thuốc lá ấy.” Kibum trả lời, vênh mặt lên tự hào về việc mình làm. Cậu hừ nhỏ trước khi quay lưng bước về phía Junsu.



======



Yoochun cảm thấy cực kì mết mỏi, nhung anh vẫn mỉm cười. Anh đang rất háo hức muốn xem phản ứng của Junsu về cái bánh tráng miệng mà anh vừa mua.



Anh bước vào căn hộ nhưng không nhìn thấy Junsu. Yoochun nghe thấy có tiếng động trong phòng và bước theo nó.



Anh bước vào căn phòng bừa bộn, vừa kịp lúc nhìn thấy Junsu lôi ra một phong bì màu vàng lớn mà Yoochun muốn giấu nó đi mãi mãi. Junsu ngồi trong một góc, nhìn chằm chằm vào tấm card cậu vừa lôi ra từ phong bì.



Mắt Yoochun mở to. Anh đánh rơi cái hộp trong tay, chạy đến giật lấy tấm card từ tay Junsu. Trong giây lát, cậu cảm thấy hoảng sợ (vì cậu không biết Yoochun đã về nhà). Ngay sau đó, cậu shock trước phản ứng của Yoochun, “Hyung?”



“Em đang làm gì vậy?” Yoochun nhấn giọng.



“Em đang.... dọn phòng?” Junsu nói dối.



“Junsu,” Yoochun nói, giọng anh nghiêm lại.



“Em chỉ muốn tìm cái gì để biết được ngày sinh nhật của anh,” Junsu thú nhận, cúi gầm mặt.



Yoochun lập tức cảm thấy có lỗi. “Xin lỗi, anh chỉ... không thích ai đó đụng vào đồ đạc mình.”



Junsu gật đầu, “Xin lỗi, Hyung.”



Yoochun thở dài, mọi sự tức giận tan biến. Anh quỳ xuống bên cạnh Junsu rồi ôm lấy cậu (hành động trong vô thức). “Xin lỗi.”



Anh chỉ định vòng tay quanh Junsu ôm nhẹ thôi. Nhưng khi anh định buông ra thì Junsu lại vòng tay ngang lưng Yoochun giữ anh lại.



“Em xin lỗi, Hyung. Đừng giận.” Junsu thì thầm khi cậu vùi mặt mình vào ngực anh.



“Anh không nổi giận với em. Anh không có.” Yoochun quả quyết. Anh chỉ giận bản thân mình. Anh muốn làm Junsu thoải mái hơn nên nói đùa, “Anh không thể nổi giận được. Em đã nói khi tức giận trông anh rất xấu mà, nhớ không?”



Junsu khúc khích cười, Yoochun cảm thấy yêu âm thanh này kinh khủng. Rất dễ để làm Junsu vui vẻ trở lại, nhưng những lần như thế, Yoochun đều giữ trong lòng.



“Em nghĩ lại rồi. Nhìn Hyung không xấu, Hyung trông đáng sợ cơ.”



“Anh thà ‘xấu’ còn hơn,” Yoochun lè nhè nói, khiến cậu bật cười lần nữa. Sau đó, anh nhận ra tình trạng thực tại của họ: ngồi trong góc phòng....và ôm nhau. “Um.. Junsu...”



Junsu không bắt kịp điều Yoochun muốn ám chị. Cậu không hề buông tay ra. Thay vào đó, cậu hỏi, “Hyung, sao trong tấm thẻ tên anh là Micky vậy? Nó là thẻ ID phải không? Trông nó giống hết cái của em.”



Yoochun nắm chặt lấy cái thẻ trong tay mình, hi vọng anh có thể nghiền nát nó thành tro (cũng như quá khứ của anh). Và anh biết mình phải giải thích cho Junsu biết tại sao anh lại giận dữ khi Junsu nhìn thấy cái thẻ.



Chỉ là nó làm anh đau khi không thể nói sự thật cho Junsu được.



“Cái thẻ này không phải thực đâu. Anh… từng là một đứa trẻ tồi khi anh còn nhỏ, và anh dùng tấm thẻ này để làm những việc xấu. ‘Micky’ là một cái tên giả. Anh không muốn em biết vì anh… không muốn em biết anh đã tồi tệ thế nào khi còn trẻ.



Yoochun cảm nhận Junsu đang gật đầu, áp nó vào ngực anh. Khẽ mỉm cười, Junsu nói, “Không sao đâu, Hyung! Hyung bây giờ là người tốt mà. Anh vẫn là hyung tốt nhất của em!”



Yoochun nhắm mắt lại dưa cằm lên đầu Junsu, khẽ luồn tay vuốt mái tóc cậu.



Trước đây không cần phải đau đớn khi nói dối thế này. Thật không đáng phải đau khổ tí nào đối với những người đã quá quen với việc nói dối, những người sống trong sự dối trá.



“Hyung?”



“Hmm?”



“Sinh nhật anh khi nào?”



“Sao tự dưng em hỏi vậy?” Yoochun cần phải thật thận trọng.



“Kibum hỏi em và em nhận ra mình không biết. Em nên biết chuyện này mới phải.”



“Em thậm chí còn không biết sinh nhật của mình nữa là.” Yoochun chỉ ra.



Junsu im lặng hồi lâu trước khi thốt lên, “Oh, yeah, em không biết thật.”



“Có phải em tính hỏi anh sinh nhật của mình không?:



“Tuy vậy em vẫn muốn biết sinh nhật của Hyung. Đó là điều mà em nên biết. Em sẽ nhớ ngày sinh nhật của Hyung và Hyung sẽ nhớ ngày của em!” Yoochun cảm thấy thất vọng khi Junsu thả tay xuống. Cậu đẩy anh ra để có thể nhìn vào mắt anh. “Nói em đi?”



“Còn lâu lắm, ba tháng nữa lận.”



“Ba tháng? Lâu quá,” Junsu bĩu môi. Nhưng rồi môi cậu vẽ nên nụ cười toe toét. “Nhưng không sao! Em sẽ dùng khoảng thời gian đó để tổ chức một bữa tiệc thật, thật lớn cho Hyung!”



Yoochun gật nhẹ, hi vọng mình có thể ở cùng với Junsu thêm ba tháng nữa.



Chapter 8: “It’s not a matter of what he thinks."

Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jul 24, 2010 10:26 pm

Chapter 8: “It’s not a matter of what he thinks.”



Ngọn lửa ánh lên trong mất Yoochun, việc hút thuốc gần như nhắc anh về đam mê trong quá khứ đối với thuốc lá. Màu cam vàng quét lên trên cuộc đời anh khi màu đen tạo nên những bóng tối bao phủ.



Yoochun nhìn xuống phong bì màu vàng trong tay mình. Bên trong nó là quá khứ của anh.



Anh không thể vứt bỏ quá khứ của mình khi anh quyết định chịu trách nhiệm với Junsu. Anh không thích. Anh không muốn hoàn toàn ngắt bỏ quá khứ nên anh quyết định giữ lại phong bì này.



Anh đã giấu nó suốt thời gian qua và bây giờ, Junsu lại tìm thấy nó…một cách tình cờ.



Nó là thứ Yoochun cố gắng giấu đi càng lâu càng tốt, và cuối cùng, Junsu lại tìm thấy nó. Có phải Changmin đã đúng không? Có phải những bí mật sớm muộn gì cũng bị phát hiện không?



Yoochun không muốn phải cắt đứt mọi ràng buộc bởi vì quá khứ rất quan trọng với anh. Nhưng giờ đây… anh đã tìm thấy một thứ quan trọng hơn cả thân phận thật sự của mình.



Cổ tay khẽ buông nhẹ, anh thả xấp phong bì ấy vào thùng kim loại đốt đồ. Anh quan sát nó cháy trong ngọn lửa cho đến khi trở thành tro đen.



Nếu như nó có thể dễ dàng như vậy…



======



“Chào Chunnie!”



“Kibum,” Yoochun tế nhị chào, gật nhẹ đầu lịch sự.



Kibum không cảm nhận được điều Yoochun muốn ám chỉ, cậu theo sát anh. “Anh đang đi đâu thế?”



“Làm,” Yoochun trả lời.



“Tuyệt vời! Anh có thích công việc của mình không?”



“Không.”



“Tuyệt! Anh có thích thời tiết lạnh không?”



“Không.”



“Junsu có thích thời tiết lạnh không?”



“Có.” Yoochun trả lời bằng một từ với hi vọng Kibum cảm nhận anh rất thô lỗ mà rời khỏi mình. Nhưng có vẻ không mấy thành công.



Junsu có thích màu hồng không?



“Có.”



“Junsu có thích bánh gạo không?”



“Có.” Yoochun trả lời trong vô thức, anh nhìn đồng hồ. Sáng này taxi đâu cả rồi?



“Junsu có thích bánh tiramisu không?” Kibum tiếp tục hỏi, cậu cười dễ thương và thân thiện.



“Có.” Yoochun thì thầm khi anh nghiêng đầu tìm xem có chiếc taxi nào rẽ vào cuối đường không. Có một cái duy nhất rẽ vào góc đường!



“Junsu có một chú thỏ phải không?”



“Có.” Yoochun vẫn tiếp tục trả lời, không quan tâm đến những gì Kibum hỏi. Anh giơ tay lên vẫy vẫy chiếc taxi.



“Anh là gay à?”



“Co...” Yoochun không thể kết thúc câu nói của mình vì: (1) anh không chắc mình đã nghe đúng câu hỏi, và (2) Kibum ré lên với giọng cao vút. “Khoan, cái gì?”



“Một ngày làm việc tốt lành, Chunnie! Em còn phải chuẩn bị bữa ăn ngon lành khi anh về nhà tối nay!” Cậu khúc khích cười trước khi chạy đi.



“Khoan đã, Kibum!” Yoochun cố gắng. Quá trễ. Chiếc taxi ngay trước mặt anh và anh cần phải đi trước khi trễ làm. Có thể Kibum chỉ đùa thôi... anh hi vọng.



======



Yoochun bước vào nhà, mùi thơm của thức ăn lập tức len vào cánh mũi anh. Crap, có thực là Kibum chỉ đùa không?



“Junsu?” Yoochun tìm kiếm khi anh đóng cửa lại.



Kibum chạy ra từ nhà bếp, trên người bộ mặc tạp đề dễ thương kinh khủng. “Chunnie! Mừng anh đã về!”



Anh khẽ cau mày, cảm thấy thật kinh khủng trong giây lát. Anh từng đối mặt với rất nhiều thứ trong cuộc đời: dao, súng, máu, và giờ đây anh lại thấy một chàng trai dễ thương là điều khinh khủng nhất?



Khoan đã, anh không hề sợ Junsu và Junsu thì rất dễ thương...



“Kibum, Junsu đâu?”



“Oh, Changmin đưa cậu ấy đi ăn McDonald’s!



“Cái gì? Changmin?” Yoochun mở to mắt.



“Đừng lo lắng, Chunnie! Changmin hứa là sẽ giữ Junsu an toàn và khỏe mạnh. Và anh ta sẽ chẳng thể đi xa được, em giữ ví của anh ta mà.” Kibum lấy cái ví da ra khỏi túi tạp đề, cậu vẫy vẫy nó.



“Cậu ta chẳng cần bằng cấp hay thẻ ID đâu, nhưng mà thế thì tiền đâu cậu ta mua thức ăn cho Junsu?” Yoochun thắc mắc. Nhưng rồi, Junsu có tiền mà, họ sẽ không sao cả.



“Changmin còn giữ tiền trong túi anh ta cũng như tiền trong túi quần anh ta vậy. Quần nào của anh ta cũng đều có túi cả,” Kibum giải thích.



“Sao cậu biết?” Yoochun nghĩ chỉ có anh mới biết được thói quen này thôi chứ.



“Em sống với anh ta,” Kibum nhún vai. Yoochun ngạc nhiên khi cậu lại để mắt đến những điều này... hoặc cũng như cậu đã chú ý đến Changmin ngay từ đầu.



“Họ sẽ chỉ ở đâu đó gần Mc Donald’s thôi, tôi sẽ đi...”



“Nhưng em đã làm rất nhiều thức ăn cho anh! Anh sẽ không lãng phí nó chứ?” Kibum khẽ bĩu môi, giương đôi mắt cún con nhìn anh. Yoochun chửi thề trong đầu. Từ lúc nào mà anh lại trở thành nạn nhân của những con người ngây thơ và dễ thương thế này?”



Bắt đầu từ Junsu.



“Được, nhưng tôi muốn gọi cho Junsu trước đã.”



“Ok! Em sẽ xong ngay thôi!” Kibum lập tức toét miệng cười và phóng về phía nhà bếp.



Yoochun thở dài và nhấc điện thoại lên. Junsu nhấc máy ngay sau tiếng chuông thứ hai, “Chào?”



“Hyung! Em đang ở với Changmin! Kibum nói anh chưa?” Giọng Junsu cao vút. Yoochun có thể cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc được truyền qua điện thoại.



“Em có vui không?” Yoochun cần phải xác minh.



“Yeah! Lúc đầu em hơi buồn vì hôm qua Changmin đã giận dữ và buồn bực. Nhưng giờ anh ấy đi chơi với em nên em cảm thấy vui trở lại rồi!” Junsu giải thích.



“Niềm vui của em dễ lây lan nhỉ,” Yoochun khúc khích cười. Anh không nghi ngờ gì việc Junsu có thể khiến Changmin phải bật cười vui vẻ.



Và anh có thể hiểu được tại sao hôm qua Changmin lại tức giận và buồn bực. Cậu ta hẳn vẫn còn khó chịu với Yoochun nên cậu đã đổ lỗi hết cho Junsu (kết quả là cậu ta đã phớt lờ và cư xử thô lỗ với Junsu).



“Về sớm, Junsu.” Yoochun thì thầm nhẹ nhàng. Để rồi chính anh còn cảm thấy shock bởi tông giọng của mình. Trong tông giọng đó, nó nghe có vẻ như anh đang rất nhớ Junsu… người chỉ đang ở cách anh có vài con đường.



Vài con đường vẫn được xem là xa…



“Ok, Hyung!” Junsu trả lời trước khi cúp máy.



Trong lúc ấy, trong nhà bếp, Kibum nhắn tin cho Changmin, dăn dò anh chính xác thời điểm đưa Junsu về.



=====



“Cám ơn về bữa tối, Kibum. Tôi sẽ dọn dẹp nên cậu có thể…”



“Bỏ qua chuyện dọn dẹp đi! Em sẽ làm nó sau! Chúng ta đi xem TV nào!” Kibum toet61 miệng cười khi cậu cầm lấy tay anh kéo anh về phía phòng khách.



Yoochun đổ lỗi cho Junsu vì đã đẩy anh vào những thứ rắc rối thế này. Vì Chúa, anh đã từng từ chối một cô gái cực đẹp từ lần này đến lần khác. Nhưng giờ đây anh không thể từ chối một chàng trai dễ thương! Junsu đã dạy anh thế nào là sợ hãi, làm anh cảm thấy e ngại khi phải tổn thương cảm giác của một ai đó.



“Em thích cái này! Nó là một câu chuyện tình yêu đẹp giữa hai chàng trai,” Kibum thì thầm khi cậu đặt cái remote lại trên bàn cafe và ngã người lên sofa. Kibum vẫn giữ cánh tay của Yoochun khi đầu cậu tựa len vai anh.



“Kibum, nghe này...”



“Chunnie, anh có thể làm bạn trai em không?” Kibum nhìn chằm chằm vào Yoochun, ánh mắt chứa chang hi vọng, không còn quan tâm đến cái TV nữa.



Yoochun cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, lòng bàn tay bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Chiết tiệt, tại sao làm tổn thương cảm giác của người khác lại khó khăn đến thế? Đặc biệt khi đó lại là người tốt.



“Tôi...”



“Đi mà? Cho em một cơ hội đi?” Kibum nhích lại gần hơn khiến anh phải lúi lại để tránh bị hôn.



“Kibum...”



“Làm ơn?” Kibum không còn ngồi trên sofa nữa. Giờ đây cậu một đầu gối chống lên sofa còn người thì trên người Yoochun.



Yoochun cố nuốt, cứ như anh bị mắc nghẹn ở cổ vậy. Làm sao mà anh có thể nhẹ nhàng từ chối Kibum được khi mà cậu trông rất ngây thơ và đáng yêu như thế này? Chết tiệt, ‘nhẹ nhàng từ chối’ cái quái gì? Thận chí còn chẳng có cái gì gọi là tự chối ‘nhẹ nhàng’ nữa là.



“Kibum, tôi không...”



“Cho em cơ hội đi! Chỉ cần một thôi!” Kibum cầu xin, nhích lại gần hơn.



“Tôi không...”



Thời gian như đóng băng lại khi họ nghe thấy có tiếng mở cửa. Junsu và Changmin đứng đó, một cảm thấy bối rối và người còn lại thì thấy ngạc nhiên: Kibum đang ở ngay trên người Yoochun trên ghế sofa.



“Họ đang làm gì vậy? Junsu hỏi Changmin.



“Chuyện người lớn.” Changmin trả lời.



“Changmin!” Yoochun thét lên khi anh đẩy Kibum ra. “Junsu, không phải như em nghĩ đâu!”



“Không phải nghĩ. Mà là nhìn thấy,” Changmin thô lỗ cãi lại. Anh khinh thường cái sự thật rằng câu cuối của Yoochun nghe cứ như một cảnh trong film vậy… một bộ film mà người vợ đi vào và bắt gặp người chồng đang gian dối.



Junsu chớp mắt, cậu bối rối quay sang nhìn Changmin ngây thơ. “Con trai với con trai có thể đến với nhau sao? Tạp chí của Heebon chỉ nói về giữa con trai với con gái thôi.”



“Có muốn anh mua cho em một tạp chí giữa con trai với con trai không?”



“Changmin!” Yoochun đe dọa.



Chapter 9: “I don’t know what the voice said.”
Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jul 24, 2010 10:28 pm

Chapter 9: "I don't know what the voice said."



"Có nhiều chữ để đọc không?"



"Có thể có nhiều hình hơn," Changmin tình cờ nhùn vai, hoàn toàn phớt lờ tia nhìn giận dữ của Yoochun.



"Shim Changmin! Tôi sẽ…"



"Chunnie! Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em!" Kibum cắt ngang.



"Câu hỏi gì?"



"Anh sẽ trở thành bạn trai của em chứ?"



"Gì? Tôi…"



"Nhìn vào vẻ mặt đáng yêu của cậu ta. Anh sẽ không từ chối cậu ta chứ?" Changmin cắt ngang lần nữa. Yoochun giận dữ nhìn Changmin rồi quay sang nhìn ánh mắt cún con của Kibum. Anh thầm chửi thề trong đầu.



Anh dự tính sẽ từ chối Kibum. Nhưng giờ khi Junsu đứng đó, anh sẽ trở thành một thằng keo kiệt nếu làm Kibum khóc.



"Kibum, tôi…"



"Một tuần! Chúng ta cùng thử một tuần đi! Cho em cơ hội để chứng minh rằng chúng ta sẽ thuộc về nhau!" Kibum cầu xin, tay cậu đặt trước cằm, trông cậu rất đáng yêu.



Yoochun liếc sang Junsu với vẻ mặt tò mò hiếu kì và Changmin với vẻ mặt thách thức. Anh thở dài, "Ok."



"Yay!" Kibum reo lên. Junsu trông có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó (cậu lại ngước nhìn chằm chằm cái trần nhà) trong khi Changmin có vẻ ngạc nhiên.



Yoochun chẳng buồn nói rằng một tuần không có nghĩa Kibum có cơ hội chứng minh họ là của nhau, mà nó sẽ cho Yoochun cơ hội để chứng minh họ không thuộc về nhau.



======



Yoochun tỉnh dậy khi anh cảm nhận được cánh tay mình bị ai đó đẩy ra. Rồi tai anh nghe thấy hơi thở nặng nhọc của Junsu, anh giương đôi mắt ngái ngủ nhìn sang Junsu đang ngồi trên giường.



Yoochun đoán chắc tay anh nằm trên người Junsu và khi cậu ngồi dậy, cánh tay anh bị đẩy ra. Từ khi nào mà anh có thói quen vòng tay qua Junsu ngủ thế nhỉ?



"Junsu?"



"X…Xin lỗi, Hyung," Junsu thở hổn hển với tốc độ nhanh hơn bình thường..



Yoochun dịch chuyển để anh ngồi kế Junsu. "Em lại gặp ác mộng à?"



Junsu gật đầu, ánh sáng từ mặt trăng soi rọi nỗi sợ hãi của Yoochun và sự bối rối Junsu đang cảm nhận. Anh vòng tay quanh người cậu. "Có muốn kể cho anh nghe không?"



"Lại là giấc mơ đó... Mắt em mở ra, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả."



"Nó giống y chang lần trước?"



"Vâng," Junsu gật đầu. Sau đó, cậu lắc đầu lia lịa, "Không, ý em là… không. Lần này, tất cả đều tối đen, nhưng em nghe thấy có một giọng nói. Em nghe thấy một giọng nói."



"Nó nói gì?" Yoochun đặt tay lên tay Junsu, hi vọng nó có thể cho cậu một chút thoải mái.



Chỉ là… thật khó cho Yoochun để có thể đồng cảm về những cơn ác mộng đó. Anh đã có nó trong suốt khoảng thời gian khi anh còn trẻ… nên nó chẳng là gì với anh cả.



"Em không biết. Em không biết nó nói gì cả." Junsu thì thầm, "Em sợ, Hyung."



"Anh đi lấy khăn lau mồ hôi cho em." Yoochun giải thích khi anh trèo ra khỏi giường.



Anh tự hỏi bản thân mình, Junsu tính ngủ ở phòng anh bao lâu nhỉ? Anh hi vọng nó chỉ kéo dài vài ngày, rồi vài tuần, nhưng giờ đã là gần một tháng. Có phải vì những giấc mơ đó mà cậu muốn ngủ chung với anh không? Chúng thật sự khủng khiếp và giống thực đến vậy sao?



Khi anh bước ra từ nhà vệ sinh với cái khăn, Junsu đã nằm lại xuống giường như cũ, trừ việc cậu đang ngủ trên gối anh thay vì gối của mình. Cậu nghiêng người qua một bên ôm lấy con thỏ bông vào lòng và cuộn trọn mình lại.



Yoochun thở dài, anh bước đến bên giường. Nghiêng người về phía trước, anh lau mồ hôi trên trán Junsu. Cậu khẽ cựa mình rồi mở mắt.



Yoochun nhìn chằm chằm vào mắt cậu, ước gì anh có thể làm cho nỗi sợ hãi cũng như sự bối rối ấy tan biến. Và rồi, anh chợt nhận ra khuôn mặt họ đang ở quá gần. Anh nhanh chóng lùi lại, quay người đi chỗ khác.



Anh khẽ hắng giọng: "Nó chỉ là một giấc mơ thôi. Không sao đâu."



Anh đứng dậy, bước vào phòng tắm thay khăn. Nhưng Yoochun không quay lại ngay. Anh đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào chính mình.



Anh đang nhìn thấy gì? Anh không biết.



======



"Cậu đang làm gì vậy?



"Làm cơm hộp cho Chunnie!"



"Anh ta không thích mấy cái thứ dễ thương này đâu," anh lè nhè nói.



"Nói thế đấy à! Tôi sẽ làm cho anh ấy đụng vào nó!" Kibum cãi lại khi cậu đặt những miếng rau ngay ngắn vào hộp.



Changmin đùa cợt.



Kibum làm vẻ mặt thách thức anh trước khi quay trở lại với thứ cậu đang làm. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh nhìn xỉa xói của anh nên cậu làm cho làm cho cuộc đối thoại trở nên dễ dàng hơn, "Vậy là anh không nổi giận với Junsu nữa?"



"Điều gì khiến cậu nghĩ tôi nỗi giận với cậu ấy?" Mắt Changmin nheo lại.



"Hôm đó anh đã rất thô lỗ. Nên tôi mới kêu anh dành chút thời gian với cậu ấy. Sau khi dành thời gian với Junsu, không ai trên thế gian này có thể giận cậu ấy cả." Kibum giải thích khi dùng hai đôi đũa sắp xếp lại miếng cà rốt.



Changmin lấy làm ngạc nhiên khi Kibum có thể sử dụng đôi đũa bằng cả hai tay. Nhưng rồi rất nhiều thứ liên quan tới con người phiền phức này điều khiến Changmin ngạc nhiên. "Tôi đã có một ngày thật tệ."



"Tại sao anh lại nổi giận với cậu ấy? Bởi vì cậu ấy nhìn đẹp hơn anh?"



Changmin nhướng mày. "Cái gì?"



"Hoặc tại vì cậu ấy tốt hơn anh. Có thể anh nên cười nhiều hơn. Anh sẽ không còn xấu xí và keo kiệt nữa.'



"Cậu rõ ràng chẳng chú ý đến những gì cậu đang đề nghị tôi làm cả." Anh chỉ ra.



Kibum dừng lại trong giây lát và suy nghĩ về câu nói đó. "Hmm…tôi đoán là không. Sao anh chỉ đứng đó thế? Sao không đi dọn dẹp căn hộ đi?"



Changmin không biết tại sao Kibum lại quay sang nói về anh. Kibum vừa mới cố gắng gây sự với Changmin vì thái độ keo kiệt với Junsu; điều đó thì Changmin có thể hiểu.



Nhưng anh không hiểu sao mình lại dễ cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với Kibum. Anh thường không thích nói chuyện với ai ngoại trừ Micky, nhưng giờ anh lại đi vòng quanh căn hộ và gây gỗ với Kibum.



Chắc hẳn là vì Kibum quá khó hiểu còn Changmin lại thích những thứ rắc rối.



======



Changmin búng nhẹ đồng tiền vào ly nước trong, làm cho mặt nước gợn sóng lăn tăn.



[F.l.a.s.h.b.a.c.k]



"Hyung! Em đang ở với Changmin! Kibum nói anh chưa?" Junsu toét miệng cười. Yoochun nói gì đó (mà Changmin không thể nghe thấy) và Junsu trả lời, "Yeah! Lúc đầu em hơi buồn vì hôm qua Changmin đã giận dữ và buồn bực. Nhưng giờ anh ấy đi chơi với em nên em cảm thấy vui trở lại rồi!"



Changmin chớp mắt, nhìn chăm chăm vào lon nước ngọt trước mặt. Kệ bên nó là bức tượng Superman nhỏ.



Junsu có vẻ rất thích món đồ chơi đó, nhưng cậu vẫn khăng khăng đứa nó cho Changmin (nghĩ rằng nó có thể làm anh cười).



Changmin không cười, nhưng anh đồng ý giữ nó.



[E.n.d.F.l.a.s.h.b.a.c.k]



Changmin tự hỏi anh đã quăng bức tượng đó đi đâu khi anh quay trở về phòng đêm qua. Nó có thể vẫn còn trong túi áo khoác anh đã mặc. Đó không phải vấn đề.



Cậu liếc nhìn khắp quán bar và theo dõi Yoochun. Anh đang đi từ bàn từ bàn này sang bàn khác, phục vụ nước và nói chuyện với khách. Anh bật cười và không hề quay sang tức giận nhìn cô gái đang sờ soạng phía sau anh.



Đó không phải là Micky. Micky không bao giờ thích đụng chạm và sẽ không bao giờ chịu đựng nó trừ phi anh được giao nhiệm vụ. Anh sẽ không bao giờ cười với mỉm cười với gái gọi, rất hiếm khi anh cười cũng như trò chuyện vui vẻ.



Changmin nhớ về quá khứ những lúc Micky đẩy người đàn bà ra hoặc nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng. Một khi Micky đã không thích, tức là anh không thích. Anh không việc gì phải mỉm cười hay tỏ ra quan tâm nếu như anh có tổn thương cảm giác của người đối diện. Anh không quan tâm đến cảm giác của bất kì ai.



Junsu quả thật biết cách làm trái tim người khác tan chảy.



======



Junsu quan sát Kibum ngồi xuống trên đùi Yoochun và vòng tay qua cổ anh. Tay còn lại đút cho Yoochun từng trái nho.



Yoochun (đang ra vẻ một người bạn trai thờ ơ, không biết quan tâm) làm hỏng cái remote và đang cố gắng sửa nó, nhưng vẫn nhận lấy bất kì cái gì Kibum cho anh ăn. Junsu bĩu môi trước khi cậu cắn một miếng táo.



"Hết nho rồi! Em vào nhà bếp lấy thêm cho anh!" Kibum reo khi cậu đứng dậy phóng về phía nhà bếp.



Yoochun phản ứng lại rõ ràng khi anh tiếp tục dò dẫm cái remote và cố gắng sửa nó bởi vì nó thật bất tiện cho Junsu nếu xem TV mà không có remote. Junsu không thích xem một kênh quá lâu.



Junsu thấy cơ hội. Cậu bỏ trái táo xuống, nhảy sang cái ghế đơn và nhanh chóng bước đến chỗ Yoochun.



Yoochun ngừng làm hỏng cái remote và quay sang bối rối nhìn Junsu đang ngồi xuống bên phải anh, cánh tay cậu vòng qua cổ anh. "Junsu, Chuyện gì vậy?"



"Không có gì," Junsu nhún vai như thể không có gì bất thường cả. Cậu quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái TV.



Yoochun tự hỏi trong chốc lát, nhưng rồi anh kết luận chắc hẳn Junsu đang tỏ ra trẻ con. Anh quay trở lại cố tìm xem cái remote bị hỏng chỗ nào. Nó chắc chắn không phải do pin, vậy tại sao...



Dòng suy nghĩ của anh bị ngắt khi Kibum bất chợt chạy đến và gần như ám sát Yoochun. Chuyện tiếp theo anh biết, đó là Junsu ngồi phía bên trái anh và Kibum ngồi bên phải anh, cả hai đang nhìn nhau trừng trừng.



"Junsu. Chỉ có bạn trai của nhau mới làm như thế thôi," Kibum nói bóng gió.



Junsu giơ tay lên (giống như Superman) khi cậu tuyên bố, "Em là em trai của Hyung. Em luôn ngồi cạnh Hyung đó giờ."



Yoochun tự hỏi Junsu lấy cái ý tưởng đó ở đâu ra trong khi cậu chưa bao giờ ngồi trong lòng anh trước đây. Có khi nào cậu cho rằng họ đã từng như thế khi họ còn là đứa trẻ? Yoochun tự hỏi trông Junsu sẽ ra sao khi cậu còn là trẻ con, có khi nào cậu quá mũm mĩm để người ta phải ôm ấp trong lòng không?



Kibum nhướng mày. "Thầy em chưa dạy rằng em không được nói cho đến khi có người kêu à? Em không thể chỉ giơ tay lên và nói đâu."



Junsu cắn chặt môi và bỏ tay xuống. "Um...Junsu..." Yoochun nói.





Chapter 10: "It beats being a Pretty Lie"




p/s: Su ghen kìa... *cười* Su thật là....

Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jul 24, 2010 10:29 pm

Chapter 10: “It beats being a Pretty Lie”



“Um...Junsu...” Yoochun nói.



“Em đã từng ngồi trên đùi Yoochun từ lâu, lâu lắm luôn rồi!” Junsu ngay lập tức hét lớn.



“Anh không có gọi em!” Kibum phản đối.



“Hyung em gọi tên em, anh ấy gọi em, nên em có thể nói!” Junsu cãi lại.



“Nó không...” Kibum bắt đầu.



“Giơ tay lên và đợi cho đến khi được kêu,” Junsu cắt ngang.



“Này, anh không cảm nhận được chân mình,” Yoochun thử lần nữa.



“Chỉ có bạn trai mới ngồi trên đùi và ôm ấp nhau thôi!” Kibum quay trở lại với câu đầu tiên của cậu.



“Em ngồi trên đùi Hyung đó giờ! Anh ấy là Santa Clause của riêng em!” Junsu phản đối.



“Chunnie không phải Santa Clause! Santa béo tròn cơ mà. Nhìn xem này!” Kibum bất ngờ kéo áo sơ mi của Yoochun lên để lộ sáu múi cơ bụng.



“Ya! Đừng làm thế! Hyung sẽ lạnh đấy!” Junsu kéo áo sơ mi xuống.



“Anh không thể cảm nhận được chân mình,” Yoochun lặp lại. Nếu anh được lựa chọn, anh sẽ đẩy họ ra và đứng dậy rời khỏi đó. Nhưng anh không muốn đẩy họ ra, liều lĩnh để một trong số họ bị thương.



Trẻ con (và cả người lớn) đều dễ bị thương.



“Nếu anh ấy có cơ bụng nóng bỏng, thì anh ấy cần phải khoe nó,” Kibum lý luận. Rồi cậu đột ngột hỏi, “Thế em có gì nào?”



Junsu làm vẻ mặt trầm tư, đáng yêu khi cậu gõ nhẹ cằm. Chẳng phải cậu vừa mới cau mày la hét Kibum hai giây trước sao?



“Hmm... Em không biết.”



“Để xem!” Kibum hớn hở kéo áo Junsu lên.



Tính sở hữu của Yoochun đột nhiên tăng lên. “Cậu ấy sẽ bị lạnh!” chàng trai lớn nhất trong ba người kêu lên khi anh túm lấy tay Kibum để cậu thả áo Junsu ra.



Giây tiếp theo, Yoochun thả tay Kibum ra để ‘sửa’ lại áo cho Junsu. Junsu cười khúc khích ở cách mà Yoochun sao chép lại câu nói của cậu và hành động.



Kibum quan sát hai người đó, sự lãng mạn thâm căn cố đế của cậu mách bảo điều gì đó đáng nghi. Và rồi, cậu nhìn xuống bàn tay của mình, cái mà Yoochun đã chạm vào. Đây là lần đầu ‘bạn trai’ Kibum nắm lấy tay cậu, nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi và vì lý do không đâu.



Quả là một người bạn trai kinh khủng!



======



“Changmin, em không thích Kibum lúc nào cũng ở gần Hyung. Em có bị gì không? Em đáng lẽ nên vui mừng cho họ mới phải?”



Changmin nhìn chằm chằm vào biểu cảm tội lỗi trên khuôn mặt điển trai. Không còn gì có thể ngây thơ hơn thế này nữa, “Không, Junsu, em không bị gì đâu. Em chỉ là ghen tị thôi.”



Junsu ngừng di chuyển cánh tay trên bức tượng Superman và quay lại nhìn Changmin. “Ghen tị?”



“Ừ, em ruột ghen tị là chuyện bình thường.”



Em ruột? Junsu không thể hiểu. “Mấy tờ tạp chí bảo là chỉ có những người muốn trở thành bạn gái hay bạn trai mới ghen thôi mà?”



“Không, em ruột cũng có thể ghen nữa, vì họ cảm thấy bị bỏ rơi,” Changmin giải thích khi anh quan sát Junsu tiếp tục chơi với Superman. Cậu ló mặt ra trước cửa sáng nay và xin phép Changmin cho Junsu ‘thăm Superman’. Changmin biết nó chỉ là cái cớ.



“Bị bỏ rơi?”



“Yeah, nghĩa là em cảm thấy như Yoochun không còn chú ý đến mình nữa bởi vì Kibum. Chuyện bình thường, Junsu à. Ngay cả là bạn của Yoochun, anh còn cảm thấy ghen khi anh ta dành sự nhiều chú ý đến Kibum hơn anh,” Changmin nhún vai thản nhiên.



“Oh, Ok!”



Changmin hầu như cảm thấy tội lỗi. Hầu như. Nhưng không phải anh đang nói dối hoàn toàn... chỉ là một nửa.



“Tôi về rồi!” một giọng nói vang lên từ phòng khách. Kibum làm vậy rất nhiều, cứ như cậu luôn phải cho Changmin biết rằng mình đã về nhà.



“Kibum về rồi!” Junsu toét miệng cười khi cậu chạy ra khỏi phòng Changmin chào đón Kibum.



Việc tiếp theo Changmin chú ý là Junsu vẫn cầm tượng Superman. “Junsu, chờ đã!”



Anh chạy nhanh theo cậu và nhìn thấy họ đang ‘ôm chào nhau’. “Điều này thực sự rất cần thiết sao?”



“Aww, Changmin ghen tị à? Vào ôm luôn đi,” Kibum đưa tay về phía anh.



Chàng trai cao nhất trong đám tròn mắt nhìn. Anh nhớ lại vì sao mình rời khỏi phòng (khi mà anh không muốn ở gần để quan sát hai ‘đứa trẻ’ chơi đùa). Nhưng những gì Changmin làm là liếc nhìn thấy tượng Superman trong tay Junsu. Liệu anh có quá trẻ con khi đòi Junsu trả lại món đồ chơi đó không?”



Nhưng mà tại sao Changmin quan tâm tới món đồ chơi đó?



Anh không có.



Không.



Hoàn toàn không.



“Oh! Em quên trả nó lại cho anh,” Junsu phóng về phía Changmin đưa anh món đồ chơi.



Changmin cố gắng không quá thích thú khi anh được trả lại món đồ chơi ấy, thậm chí còn cố gắng làm cho nó giống như một công việc vặt nữa.Và anh không thích tia nhìn gian xảo trong ánh mắt của Kibum tí nào.



======



Yoochun không thích điều này khi Changmin ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng anh không di chuyển đi đâu cả. Anh đơn giản chỉ phớt lờ Changmin đi và tiếp tục quan sát Junsu và Kibum đang chơi đùa cùng bọn trẻ trong khu vui chơi.



“Phớt lờ tôi chả có hiệu quả gì khi anh không hề chạy trốn. Hơn nữa, anh thừa biết có tiếp tục chạy trốn cũng vô dụng mà.”



Yoochun thở dài. “Khi nào cậu mới từ bỏ đây?”



“Không bao giờ.”



“Changmin…”



“Micky.”



Im lặng.



“Cậu giống như một Sự Thật Xấu Xí cứ từ chối chuyện bỏ đi.”



“Nó vượt hơn hẳn một Sự Dối Trá Tuyệt Đẹp đấy.”



Mắt Yoochun dõi theo Junsu khi cậu đuổi theo đứa trẻ cười khúc khích quanh khu trò chơi. Nếu Changmin là ‘Sự Thật Xấu Xí’, thì ai sẽ là ‘Sự Dối Trá Tuyệt Đẹp’ đây?



Junsu bắt lấy cậu bé và bắt đầu chạy theo hướng ngược lại. Nhưng cậu giả vờ chạy chậm lại để cậu bé có thể bắt được mình. Trò chơi đuổi bắt tiếp tục, cùng với sự tham gia của Kibum và đứa trẻ khác. Trò chơi đuổi bắt tiếp tục.



Changmin lại nói, “Chính xác thì cậu ta biết được bao nhiêu?”



Yoochun biết Changmin muốn biết rằng liệu Junsu có nhớ bất kì điều gì trong quá khứ không, cậu đã nhớ được bao nhiêu và đã biết được bao nhiêu.



Yoochun giả vờ như không biết. “Junsu đọc rất nhiều. Tôi không biết cậu ấy nhớ được bao nhiêu, nhưng cậu thật sự rất thông minh. Không phải ở mức tám tuổi bình thường như cậu nghĩ đâu.”



Changmin thở dài, bỏ cuộc lúc này. Cậu ngã người trên ghế dài, hướng mắt về phía sân chơi. Cậu nhìn những đứa trẻ, cậu nhìn Junsu, và rồi đừng lại trên Kibum.



“Kibum cũng không phải ở mức hai-mươi-bốn tuổi bình thường như anh nghĩ đâu.”



Yoochun bị shock ở tông giọng của Changmin. Nó thật tinh tế, nó thật khác biệt (đặc biệt). Yoochun khẽ quay đầu lại nhìn Changmin, cậu vẫn nhìn chằm chằm Kibum.



Đồng hồ trên điện thoại của Yoochun reo lên



Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế dài và gào lớn, “Junsu! Anh phải đi làm đây! Em cứ chơi tiếp đi. Đi theo Kibum về nhà nhé, ok?”



“Ok, Hyung!” Junsu gào lớn, vẫy mạnh tay chào trước khi quay lại nhấc đứa trẻ lên xích đu. Đứa trẻ mũm mĩm cười khúc khích, nhưng Yoochun nghĩ Junsu đáng yêu hơn nhiều.



Yoochun quay lưng bỏ đi. Không cần phải nói, Changmin lẳng lặng theo sau.



======



“Cậu không còn việc gì tốt hơn để làm thay vì cứ lang thang mấy quán bar mỗi tối sao?”



“Tôi bỏ tiền vào túi ông chủ của anh. Và đó là nơi anh nhận được lương đấy.”



Yoochun tiếp tục nhìn lên quán bar và nhét nhanh chùm chìa khóa vào túi. Bây giờ công việc đã xong, anh có thể quay về với Junsu rồi.



“Anh có bao giờ tự hỏi ‘tại sao’ không?”



“ ‘Tại sao’ gì?”



“ ‘Tại sao’ lại là cậu ấy?”



Yoochun cau mày. Anh không thích khi anh (và chỉ mình anh) quá dễ dàng hiểu được suy nghĩ của Changmin.



“Điều đó cần thiết sao?” Anh lẫn tránh câu hỏi khi tiếp tục bước đi.



“Anh đã nói Bae…”



“Tôi biết.”



“Và ông ta tin anh nên mới để Junsu…”



“Tôi biết.”



“Và rồi anh biến mất khỏi sự dám sát của Bae cùng với…”



“Tôi biết.”



“Anh biết, nhưng nó không phải là vấn đề! Anh biết những gì anh đã làm, những gì anh từng làm; nhưng anh không biết tại sao anh lại làm!” Changmin gào lên. Cậu đã rất bình tĩnh và im lặng cả ngày hôm nay. Nhưng rồi đến cuối ngày, sự thực rằng Yoochun đang đào mồ chôn mình vẫn làm Changmin khó chịu.



Yoochun kéo khóa áo khoác cao hơn, anh không muốn bị cảm lạnh. Anh không dám liều để rồi bị bệnh. “Nó không phải là vấn đề, Changmin.”



Xe của Yoochun ở trong tiệm sửa nên anh phải đi bộ đi làm. Còn Changmin, tuy cậu có xe hơi, nhưng vẫn đi bộ với Yoochun.



“Anh không bao giờ tự hỏi chính bản thân mình tại sao lại làm tất cả những điều đó. Anh phản bội Bae! Anh phản bội chính bản thân mình!” Changmin nhấn mạnh. “Và vì ai? Vì cái gì? Anh có thể trả lời những câu hỏi đó không?”



“Changmin…”



“Tôi có thể trả lời những câu hỏi đó! Vì ai? Vì Junsu! Vì cái gì? Vì tình yêu!”



Yoochun cau mày, mắt anh tối sầm lại. Anh dừng lại, mặc kệ cái thời tiết giá lạnh. “Dừng lại!”



“Tôi nói đúng phải không? Khi nào thì anh mới nhìn nhận nó, Micky? Khi nào thì anh mới nhận rằng mình yêu cậu ta? Hay anh vẫn tiếp tục phủ nhận?” Changmin thách thức Yoochun phủ nhận nó.



Anh không làm thế. Anh chỉ cảnh cáo, “Đừng có dính vào, Changmin!”



Yoochun bắt đầu bước đi, với tốc độ bình thường. Anh không đi nhanh, không đi thong thả, hay chạy trốn. Anh hoàn toàn chấp nhận rằng bản thân mình không có hi vọng khi yêu Junsu. Không cần phải chạy trốn sự thật làm gì.



Và đó là những gì Changmin sợ hãi nhất.



Chapter 11: “Okie! Can we keep going?”

Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jul 24, 2010 10:30 pm

Chapter 11: “Okie! Can we keep going?”



“Oh, Heebon, đừng lo lắng. Em biết anh sao mà. Nếu anh thích một người nào đó, anh sẽ tiến tới. Cho nó một cơ hội, một cuộc thử nghiệm và nếu nó không có kết quả, bọn anh sẽ vẫn là bạn. Anh không ép bản thân mình vào Chunnie,” Kibum vừa nói vừa xoa kem dưỡng da lên trên làn da mềm mại của mình. Điện thoại được đặt bên cạnh cậu trong góc phòng tắm, loa ngoài được bật.



“Anh thật là ngốc, Oppa. Mà Junsu với Yoochun sao rồi? Em nhớ họ quá.”



“Em có quen biết họ bao lâu đâu. Anh còn chưa bao giờ thấy em nói nhớ anh,” Kibum đùa cợt, xoa cằm.



“Tại vì em có nhớ anh đâu,” Heebon khúc khích cười từ đầu dây bên kia. “Hmm... vậy là không có kết quả với Yoochun?”



“Nah, anh không cảm thấy thế. Đã hai ngày cho “mối quan hệ thử nghiệm” rồi, mà anh cũng có thể vui đùa thêm nữa. Anh cần phải nấu đồ ăn cho anh ấy. Chunnie ốm quá,” Kibum dừng lại. “Và anh ấy sẽ an tâm hơn nếu anh nói với anh ấy anh chỉ muốn làm bạn thôi.”



“Đúng như dự đoán. Anh đâu giống như mẫu người của anh ấy.”



“Hmm, em nghĩ anh ấy thích mẫu người ra sao?”



“Um... Em không biết. Trong suốt tuần thử nghiệm bộ anh không gặp phải tình địch nào sao?”



Kibum nghĩ về điều đó. Cậu nhìn vào gương để chắc chắn kem dưỡng da mặt đã được thoa đều. Cậu thích loại kem trắng hơn loại màu xanh, nhìn nó bầy nhầy quá, nhưng bạn cậu thì bảo loại này rất tốt.



“Người duy nhất gây rối cho anh là Junsu. Cậu ấy cứ quanh quẩn những lúc anh muốn ở riêng với Chunnie.”



“Well, chuyện thường mà. Họ là anh em ruột và họ sống chung một nhà.”



Kibum lại nghĩ về điều đó, nhớ lại những sự việc trong tuần qua, “Anh không nghĩ nó bình thường đâu. Junsu cứ như... đang ghen vậy.”



“Well, cũng bình thường mà. Junsu là em trai cưng của anh ấy mà. Cậu ấy sẽ ghen tị nếu Yoochun dành hết mọi sự chú ý đến anh và phớt lờ Junsu.”



“Chả bình thường tí nào. Chunnie không phớt lờ anh cũng chẳng bỏ rơi Junsu. Nó cứ như… theo cách khác vậy, nhưng Junsu vẫn ghen.”



“Em nghĩ nó đáng yêu. Nhưng dù Junsu có ở đó hay không, anh vẫn chẳng thể lâu dài với Yoochun được đâu.”



“Có Junsu, chẳng ai có thể lâu dài được với Chunnie cả.” Kibum chỉnh lại.



“Ý anh là gì?” Heebon hỏi.



Kibum kiểm tra lại đồng hồ để biết cậu cần phải để lớp kem trong tám phút nữa. Cậu nhấc điện thoại lên, “Anh không biết. Chỉ là nói thế thôi. Anh đi làm bữa tối đây.”



“Okay, bye! Mà oppa này, đừng gây nhiều rắc rối nhá.”



Kibum đùa, “Đi đi.”



Kibum tắt điện thoại và mở cửa bước ra nhà tắm. Cùng lúc đó, Changmin mở cửa bước vào.



Anh bắt gặp khuôn mặt toàn màu xanh của cậu, chân mày anh nhướng lên đầy vẻ ngạc nhiên.



Kibum chờ đợi (hi vọng) một tiếng kêu ré lên đầy nữ tính từ Changmin. Thật tệ khi điều đó không xảy ra.



“Cái gì thế?” Changmin cau mày.



“Kem dưỡng da,” Kibum trả lời. Rồi cậu nhón chân lên kề sát mặt vào mặt Changmin. “Sợ à?”



Changmin trả lời, giọng đầy vẻ chế nhạo, “Sợ tởm luôn.”



Kibum hạ chân xuống và bĩu môi, “Ờ.”



“Cậu làm cái gì trong phòng tắm thế? Phòng này của tôi mà.”



“Nhà tắm trong phòng tôi không có đèn.”



“Thay bóng đèn mới đi.”



“Anh cao hơn mà,” Kibum toét miệng cười, cố gắng tỏ ra đáng yêu. Changmin nhìn chằm chằm vào cậu, tự hỏi tại sao một người với khuôn mặt bầy nhầy xanh lét mà vẫn trông đáng yêu.



Quên đi cả việc anh muốn tắm nước nóng để thư giản, Changmin đi về phía tủ lấy bóng đèn mới.



======



“Thấy sao?”



Môi Junsu cong lên thành một nụ cười khi cậu khẽ rên rỉ trong thỏa mãn. Yoochun cười khúc khích ở cái vẻ đáng yêu của cậu và tiếp tục luồn ngón tay qua mái tóc Junsu. Anh muốn chắc rằng mình đã rửa sạch dầu gội trong lúc mát xa da đầu Junsu.



Ngón tay anh kéo lê xuống phía sau đầu Junsu, gần ngay gáy, và khẽ nhấn nhẹ. “Thấy sao?”



Junsu khúc khích cười, mở to mắt ra nhìn chằm chằm Yoochun, “Nhột quá.”



Yoochun bật cười lần nữa khi anh hướng vòi nước vào phía sau đầu cậu, vỗ nhẹ chỗ đó. “Nói cho anh biết nếu cổ em bị đau nhé.”



Junsu chỉ khẽ ậm ừ trong mãn nguyện rồi khép mặt lại lần nữa. Yoochun cố hết sức khiến cho nó dễ chịu, bố trí ghế ngang gần bồn tắm và đặt gối đệm ở phía cuối. Điều này khiến cho phòng tắm có chút gò bó, nhưng vẫn thoải mái.



“Anh gội đầu cho em xong chưa?” mắt Junsu mở ra lần nữa.



Yoochun nhìn vào mắt cậu. “Sao? Em muốn anh dừng lại à? Anh làm đau em à? Anh nghĩ em thích thú khi anh gội đầu cho em chứ?”



“Không!” Junsu đột ngột đứng dậy, lắc mạnh đầu để nhấn mạnh. Yoochun nhanh chóng túm lấy khăn tắm và phủ nó lên tóc Junsu để tránh những giọt nước nhiễu xuống làm ướt áo cậu.



“Đừng làm thế,” Yoochun mắng khi anh chộp lấy cái khăn khác để chấm nhẹ vết ướt trên vai và lưng Junsu. Một tay vẫn giữ cái khăn quanh tóc cậu.



“Bây giờ đến lượt anh,” Junsu nói.



Yoochun dừng việc chấm nhẹ, anh chuyển sang nhìn chằm chằm cậu. “Để làm gì?”



“Em sẽ gội đầu cho anh,” Junsu đề nghị.



“Em không cần phải...”



“Em muốn mà,” Junsu cắt ngang. “Đi? Em hứa sẽ không làm hỏng tóc anh đâu.”



Yoochun lại phạm phải sai lầm phổ biến khi nhìn vào ánh mắt cún con ấy. Anh thở dài, “Okay, được rồi, nhưng để anh làm khô tóc em trước đã.”



Junsu toét miệng cười làm bừng sáng cả phòng tắm. Cậu vẫn ngồi yên trong khi Yoochun dùng khăn lau khô tóc mình, rồi lấy lược chải gọn lại.



Ngay khi Yoochun làm xong, Junsu nhảy khỏi ghế và đẩy Yoochun nằm nghỉ. Cậu cứ toét miệng cười mãi, còn Yoochun thì tự thuyết phục bản thân rằng nó là một ý kiến tồi.



Khi Yoochun bị đẩy ngồi xuống, Junsu với tới vòi nước và mở nước chảy. Ngoại trừ việc cậu không để ý mình đang hướng vòi nước về phía nào trong khi nước vẫn cứ đang chảy, làm ướt đẫm mặt Yoochun (Yoochun bận rộn ngồi gấp lại cổ áo của mình mà không để ý). Junsu kinh ngạc và thả rơi vòi nước để túm lấy cái khăn. Cậu không giỏi điều khiển sức lực của mình nên cậu gần như làm Yoochun nghẹt thở với cái khăn.



“Em xin lỗi, Hyung!”



Yoochun túm lấy cổ tay Junsu để lấy cái khăn ra khỏi khuôn mặt khô ráo của anh. “Không sao, Junsu, không sao mà.”



Junsu toét miệng cười khi Yoochun mỉm cười. “Okie! Chúng ta tiếp tục chứ?”



Mắt Yoochun chuyển từ bồn tắm đến nụ cười toe toét của Junsu. Anh khúc khích cười, “Okay!”



Yoochun ngả lưng xuống và nhận thấy Junsu đang cẩn trọng hơn rất nhiều khi cậu cầm vòi nước. Trong khi một tay giữ nó, tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào tóc Yoochun, dùng ngón tay chải nó.



“Em có thể thoa dầu gội lên khi tóc anh ướt hết,” Yoochun hướng dẫn.



Junsu gật đầu và cẩn thận đặt vòi nước xuống. Cậu với tới dầu gội và bóp ra một lượng lớn trong lòng bàn tay. “Oops.”



Yoochun chỉ bật cười. “Không sao đâu.”



Junsu toét miệng cười và chà xát hai tay vào nhau để cho dầu gội có thể lan đều hai lòng bàn tay cậu. Rồi cậu nhẹ nhàng luồn tay qua tóc Yoochun. Junsu làm hết sức nhẹ nhàng bởi cậu không muốn làm đau Yoochun.



“Anh không sao đâu nếu em có mạnh tay hơn, Junsu. Miễn là em không kéo tóc anh quá mạnh thì em sẽ không làm đau anh đâu,” Yoochun nói.



Junsu gật đầu và mạnh tay hơn một chút, bắt chước những gì Yoochun làm cho cậu. Trán cậu khẽ nhăn lại, Yoochun yêu thích được nhìn thấy vẻ mặt tập trung của cậu. Cậu thường hành động như thế khi đó là một cuộc thử nghiệm quan trọng mà cậu không thể làm hỏng.



Yoochun khép mắt lại và tận hưởng cảm giác được gội đầu cho. Anh khẽ ậm ừ để cho thấy sự cảm kích và có thể dễ dàng hình dung ra Junsu đang toét miệng cười tự hào.



Sau đó, anh cảm thấy hơi nhồn nhột trên chóp mũi, anh mở mắt. Qua mắt mình, anh nhìn thấy bong bóng xà phòng trên mũi mình. Anh nhìn lên và thấy Junsu đang khúc khích cười.



Yoochun cười khúc khích, “Lén lút hả?”



Junsu chỉ khúc khích cười và cúi xuống gần mặt Yoochun. Yoochun đóng băng bởi khoảng cách quá gần của họ, anh giữ lấy nhịp thở của mình khi Junsu thổi bong bóng xà phòng đi. “Rồi! Mất rồi đó!”



Junsu thẳng người lại, để lại khoảng cách bình thường giữa họ. Yoochun có thể thở trở lại.



“Được rồi, làm nhanh đi. Anh cẩn phải làm bữa tối.”



Junsu gật đầu, giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu bắt đầu rửa trôi dầu gội trên tóc Yoochun. Cậu có lẽ hơi sao lãng, nhưng Yoochun cũng không nói gì cả khi Junsu tình cờ kéo mạnh tóc anh.



Khi họ kết thúc và chuẩn bị bước ra khỏi nhà vệ sinh, Yoochun kéo Junsu lại. Anh chạm vào tóc cậu xem xét, “Em có cần anh làm khô tóc em không? Nó vẫn còn hơi ướt.”



“Tóc em ngắn mà, nên em nghĩ nó sẽ khô nhanh thôi. Tóc anh dài. Em có thể làm khô nó không?”



Yoochun chịu thua lần nữa, “Okay.”



Họ nhanh chóng bước vào phòng Yoochun. Người lớn tuổi hơn ngồi trên ghế và Junsu đứng ngay phía sau anh. Nếu như anh tiếp tục để cho Junsu thử nghiệm trên tóc mình thì ít nhất họ có thể cảm thấy thoải mái trong quá trình đó.



“Em cắm điện chưa?”



“Rồi!” Junsu trả lời hào hứng. Cậu cầm máy sấy tóc trong tay và sẵn sàng bắt đầu.



Yoochun khúc khích cười khi anh quay lưng lại với Junsu và ngồi thẳng trên ghế. “Okay! Đừng để nó gần tay em quá.”



“Okie!”



Chapter 12: “You didn’t have to ‘try’.”





P/S: chắc cái đầu ông CHun đi tong lun á.... =))




P/S: chap này chém thoải mái tiếp nha... rất vui lòng nếu có nhìu người chém.. =))




P/S: chap 12:




Trong một giây ngắn ngủi, Yoochun tưởng rằng anh nhìn thấy cây súng thay vì máy sấy tóc trong tay Junsu. Hình ảnh Junsu đang nhắm súng vào đầu Yoochun ăn mòn trái tim anh. Máu anh đóng băng lại và anh nhận thấy mình quá hoảng sợ để có thể di chuyển.





...........




"Cám ơn anh đã tin tưởng tôi. Anh biết tôi có thể làm hại anh, nhưng anh tin rằng tôi sẽ không làm thế. Cám ơn vì điều đó. Điều này phải rất can đảm mới làm được, đặc biệt khi anh để ai đó có thể tổn thương anh...và tin tưởng rằng họ sẽ không làm thế,"




...........




Yoochun không chắc anh có nên bật cười không nữa. Changmin? Yêu á? Well, Yoochun cũng có để ý...một chút.



Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jul 24, 2010 10:32 pm

Chapter 12: “You didn’t have to ‘try’.”






Junsu xoay xoay cái máy và bắt đầu sấy khô tóc Yoochun. Mặc dầu tiếng ồn từ máy sấy khá lớn, Yoochun vẫn có thể nghe thấy được tiếng Junsu khẽ ậm ừ.



Yoochun thả lỏng cơ thể và khép mắt lại. Junsu đang làm rất tốt.



Junsu cố gắng rất nhiều để có thể làm tốt việc. Cậu không muốn làm hỏng bởi vì cậu muốn làm một cái gì đó tốt cho Yoochun. Làm Yoochun hạnh phúc khiến cho Junsu hạnh phúc.



Phải mất chút thời gian vì Junsu giữ cho cái máy sấy tóc khá xa tóc Yoochun, không muốn làm cháy (hoặc làm hỏng) mái tóc đẹp của hyung. Cánh tay cậu bắt đầu mỏi, nhưng câu quyết không bỏ cuộc!



Cuối cùng cũng xong, cậu quay sang nhìn đôi mắt đã khép cùng với biểu hiện thư giãn của Yoochun. Láu lỉnh, Junsu vung vẫy cái máy trước mặt Yoochun (chỉ lướt nhanh qua thôi). Yoochun mở mắt và anh giả vờ cau có với Junsu. “Anh sẽ trả thù vì điều đó à.”



Anh nhảy khỏi chiếc ghế và Junsu vừa chạy vừa thét. Cái máy sấy tóc vẫn ở trong tay cậu còn dây thì bị kéo ra khỏi nguồn khi cậu chạy khắp căn phòng.



“Chờ đã, Junsu!” Yoochun gọi khi anh chạy theo cậu, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì nếu vấp phải sợi dây.



Yoochun tìm thấy Junsu trong phòng khách, đứng trên ghế sofa và giơ cao máy sấy lên. “Ngươi sẽ không bắt được ta đâu! Ta có vũ khí đáng tin cậy và sẽ bảo vệ thế giới này thoát khỏi tất cả những điều xấu xa!”



Yoochun bật cười lớn. “Em bị thiếu áo choàng rồi.”



Junsu lướt nhìn khắp bản thân rồi ngước lên nhìn phía sau cậu. “Oh, yeah, không áo choàng. Nhưng chẳng sao! Ta có vũ khí!”



Cậu chạy khắp các góc phòng khách khiến Yoochun phải bật cười ở cái đáng yêu của cậu. Và rồi, để hưởng ứng trò chơi của Junsu, anh đóng tiếp vai của mình, “Đến đây! Ta sẽ trói ngươi lại và cho ngươi ăn cả đống thức ăn chay!”



Anh chạy đến chiếc ghế bành để bắt lấy cậu, nhưng Junsu lại kêu ré lên và chạy vào nhà bếp. Yoochun chạy theo cậu vào nhà bếp và đóng băng khi anh nhìn chằm chằm vào đầu máy sấy. Junsu đang hướng nó về phía anh cứ như…như nó là cây súng.



Trong một giây ngắn ngủi, Yoochun tưởng rằng anh nhìn thấy cây súng thay vì máy sấy tóc trong tay Junsu. Hình ảnh Junsu đang nhắm súng vào đầu Yoochun ăn mòn trái tim anh. Máu anh đóng băng lại và anh nhận thấy mình quá hoảng sợ để có thể di chuyển.



Junsu cảm thấy thật tệ hại khi nhìn vào biểu hiện của Yoochun. Cậu ngay lập tức đánh rơi cái máy, chạy đến kéo anh vào vòng tay, ôm lấy anh, vùi đầu anh vào ngực cậu.



“Em xin lỗi, Hyung! Em không có ý làm anh sợ đâu! Đừng lo lắng mà, em không làm hại anh đâu, Hyung à!” Junsu vừa nói không ngừng nghỉ vừa (thô bạo) xoa xoa mái tóc của Yoochun. “Không sao rồi, Hyung. Junsu ở đây với anh mà… mãi mãi ở đây với anh mà.”



Yoochun gần như muốn bật khóc ở từng câu từng chữ của Junsu. Anh nắm chặt bàn tay mình lại, không cho phép bản thân được vòng tay ôm lấy cậu.



Junsu không biết rằng người luôn hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương anh… chính là người duy nhất có thể.



======



“Anh làm việc quá nhiều,” Changmin buông lời nhận xét về Yoochun khi anh vừa dừng sử dụng cái điện thoại cảm ứng mới của mình xong và thả nó vào túi áo. Đêm qua Yoochun không ngủ được.



“Cậu sẽ không nghĩ thế đâu nếu cậu cứ theo anh suốt ngày.”



Changmin quan sát cách Yoochun lau các ly tách và sắp xếp lại các chai. Có cái gì đó không được ổn.



“Chuyện gì xảy ra tối qua vậy?”



Tay Yoochun bỗng dừng lại, anh khẽ chớp mắt. Anh ngừng đúng 3s trước khi tiếp tục. “Không có gì.”



“Chuyện gì xảy ra tối qua?”



“Không có gì.” Yoochun lặp lại một cách dứt khoát.



“Anh đang đùa với Tử Thần đấy.”



Yoochun quay lưng lại với Changmin, vờ như đang sửa cái gì đó. “Suốt cuộc đời này tôi cứ đùa với Tử Thần đó thôi.”



“Anh nói đúng. Anh không đùa với Tử Thần. Anh đang làm gì đó nguy hiểm hơn. Anh đang đùa với Tình Yêu cơ.”



Yoochun cau mày lại, Changmin cảm thấy có một áp lực đang đè nặng lên bờ vai rộng của anh. “Tôi không phủ nhận mọi thứ bởi vì tôi không muốn phải dối gạt cậu.”



Changmin không biết phải cảm thấy nên buồn hay nên vui nữa đây. Micky là người mà cậu luôn phải ngưỡng mộ, là con người duy nhất mà Changmin tôn trọng bằng cả trái tim mình. Để rồi khi biết Micky quan tâm cậu, xem cậu như một người bạn, không muốn dối gạt cậu…nên làm cho Changmin hạnh phúc mới phải (đặc biệt khi Micky lại không phải một người hay biểu lộ cảm xúc trong quá khứ).



Và Changmin quan tâm đến Micky rất nhiều nên cậu thực sự không muốn anh bị tổn thương.



“Anh không cảm thấy tàn nhẫn à? Để làm cho kẻ thù của mình yêu mình?”



Yoochun quay ngoắt 180O để bắt gặp ánh mắt của Changmin. “Tôi không cố gắng làm cho cậu ấy yêu mình.”



Changmin vẫn không dao động, anh tiếp tục đấu mắt vời Yoochun. Khi điện thoại trong túi anh rung lên, anh chỉ trượt những ngón tay vào tắt nó. Ngay bây giờ anh không muốn bị cắt ngang. “Tôi không nói anh đang ‘cố gắng’. Anh thì khác xa cái gọi là ‘cố gắng’ kia. Anh không cần phải ‘cố gắng’.”



“Không,” Yoochun ngoan cố nói, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc. Anh rất cám ơn trời họ ngồi ở phía cuối của dãy bàn quầy bar, an toàn tránh khỏi những kẻ nghe lén.



“Có,” Changmin cãi lại, ngoan cố hơn nữa và cảm thấy không có lỗi khi cậu là người duy nhất nói sự thật.



“Cậu ấy nghĩ tôi là anh trai cậu ấy,” Yoochun hướng mắt sang chỗ khác. “Tôi đã nói với cậu ấy tôi là anh trai của cậu ấy khi cậu ấy tỉnh dậy trong bệnh viện…”



“Để gieo niềm tin á? Và rồi cậu ấy sẽ nói cho anh biết chỗ giấu con chíp à? Nhảm nhí!” Changmin rít lên ở âm điệu thấp, “Anh không quan tâm đến con chíp. Chắc chắn Junsu thậm chí còn không biết nó ở đâu nữa là. Anh nói Bae rằng cậu ấy biết chỉ để Bae không dùng súng bắn chết cậu ta thôi, đúng không?”



Yoochun lại không phủ nhận. “Đủ rồi đó. Tôi để cậu bước vào cuộc sống của mình bởi vì tôi thực sự...nhớ cậu. Cậu là bạn của tôi và dù tôi có ghét gặp lại cậu đi chăng nữa, tôi chịu thua, tôi sẽ không di chuyển đi chỗ khác nữa. Cậu thực sự nghĩ tôi không thể đem Junsu rời khỏi nơi này lần nữa sao? Chuyện đó không có gì là khó đối với tôi đâu, Changmin à.”



Changmin cảm nhận được những gì Yoochun không nói, ‘Tôi không chạy trốn khỏi cậu bởi vì tôi tin tưởng cậu sẽ không bao giờ phản bội tôi. Cậu vẫn tiếp tục cố kêu tôi quay trở lại quá khứ, nhưng cậu không phản bội tôi.’



“Anh nhượng bộ quá dễ dàng. Anh dựa vào cảm xúc của mình. Anh để tôi ở lại đây, tin tưởng tôi bởi vì tôi là bạn. Trong quá khứ anh sẽ không bao giờ làm thế. Nếu có ai đó đánh anh, dù trực tiếp hay gián tiếp, anh sẽ trả thù người đó. Trong quá khứ, chắc chắn anh sẽ giết tôi rồi đấy.”



“Nếu Bae cho người tìm tôi...và tôi bị phát hiện, tôi sẽ giết người đó.” Yoochun quả quyết. Nhưng không phải Changmin,



“Có thật không?” Changmin thì thầm. “Liệu anh có thể giết người mà không thấy gì à?”



“Changmin…”



"Cám ơn anh đã tin tưởng em. Anh biết em có thể làm hại anh, nhưng anh tin rằng em sẽ không làm thế. Cám ơn vì điều đó. Điều này phải rất can đảm mới làm được, đặc biệt khi anh để ai đó có thể tổn thương anh...và tin tưởng rằng họ sẽ không làm thế," Changmin chân thành nói. Cậu có vẻ quá mệt mỏi. “Nhưng Mi...Yoochun, em ước gì anh quay trở lại và trở thành anh của ngày trước. Em ước gì anh không đưa cho bất kì ai thứ... quyền đó để làm tổn thương anh.”



Changmin lại hướng về Junsu. “Changmin…”



“Anh quá dịu dàng. Anh đưa em thứ quyền đó, tin tưởng rằng em sẽ không làm tổn thương anh. Nhưng chẳng lẽ anh không nhận ra Junsu khác biệt sao? Anh đưa Junsu thứ quyền hạn đó...nhưng anh không hề tin rằng cậu ấy sẽ KHÔNG làm tổn thương anh.”



======



Changmin lật nhanh các trang báo. Junsu và Kibum ngồi kế bên anh xem TV.



“Anh không đi làm à?” Kibum nhướng chân mày với Changmin.



“Cậu không đi à?” Cậu con trai lớn hơn đáp trả, nhưng anh chợt nhận ra sau tất cả mình chẳng biết gì về Kibum.



“Tôi viết chính cho các tờ báo và tạp chí. Tôi còn là người viết tiểu thuyết. Sách tôi sắp phát hành trong tháng tới đấy. Anh nên mua đọc đi.”



“Anh viết sách? Về cái gì thế?” Junsu vừa hỏi vừa nhai nhóp nhép miếng xoài khô.



“Lãng mạn!” Kibum cười toe toét. “Cuốn tiếp theo là về....”



Cánh cửa mở ra và Yoochun bước vào, nhìn thấy cả ba trong phòng khách. “Chào.”



“Chunnie!”



“Hyung!”



Cả hai túm lấy Yoochun cùng lúc và bắt đầu hỏi han về ngày làm việc của anh. Yoochun vùng vẫy để bước đến ghế sofa.



Changmin cảm thấy lạ. Chính xác là được một tuần rồi chứ. Chẳng phải Kibum dự tính sẽ chia tay Yoochun vào hôm nay sao? Changmin liếc mắt nhìn đồng hồ để kiểm tra lại thời gian. Đúng ngày rồi mà.



Yoochun cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ngay giữa ghế sofa; Junsu ngồi bên phải và Kibum ngồi bên trái anh. “Hôm nay anh về sớm, nên tối nay chúng ta làm gì đó đi!” Kibum đề nghị.



“Hai người nghĩ nên làm gì?” Yoochun hỏi.



“Đi dạo bờ biển!”



“Công viên!”



Sự im lặng bao trùm không gian khi hai người không đồng ý kiến. Yoochun liếc nhìn Changmin, người chỉ nhún vai thản nhiên và tiếp tục đọc báo.



“Changmin!” Kibum bất ngờ hét lên khiến anh ngay lập tức phải ngẩng đầu lên nhìn. “Đưa Junsu đi công viên đi. Chunnie và tôi cần không gian riêng.”



Yoochun liếc nhìn hết Kibum rồi đến Junsu. Junsu liếc nhìn hết Yoochun rồi đến Changmin.



Changmin tự hỏi tại sao Kibum lại muốn một không gian riêng để chia tay với Yoochun. Kibum thực sự đã nói với Heebon rằng cậu sẹ chia tay với Yoochun sau một tuần mà. Và với cái sự lãng mạn thâm căn cố đế của cậu, Kibum sẽ muốn chia tay khi đi dạo bờ biển.



“Okay. Đi nào Junsu.”



“Hyung?” Junsu nhìn chằm chằm vào Yoochun.



“Đi đi, Junsu. Kibum và anh có vài chuyện cần nói.” Yoochun mỉm cười với cậu ấy.



Junsu lập tức mỉm cười và gật đầu. Cậu nhảy khỏi ghế ngồi và theo sau Changmin. “Chúng ta sẽ đi đâu nào? Em mới xem TV và nghe họ nói có một cái mới mở tuần trước, Chúng ta đi đến đó được không? Được không? Đi mà? Đi mà? Đi mà?”



Họ không còn nghe thấy giọng nói của Junsu nữa khi cánh của khép lại.



Yoochun vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã được đóng (anh nhớ Junsu) khi Kibum cắt ngang suy nghĩ của anh. “Đi dạo bờ biển nào, Chunnie! Hay anh muốn đi ăn trước? Anh ốm quá. Anh cần phải ăn nhiều hơn.”



“Chúng ta cứ kết thúc tại đây đi.”



“Kết thúc cái gì?” Kibum chớp mắt ngây thơ.



“Một tuần rồi đó.”



“Uh-huh.”



“Anh không phải bạn trai lý tưởng của em.”



“Đương nhiên là không,” Kibum làm cử chỉ đáng yêu với ngón tay của cậu. “Nhưng em nghĩ chúng ta nên hẹn hò thêm một tuần nữa.”



“Cái gì?” Yoochun cảm thấy bối rối. “Tại sao?”



Kibum dừng lại trong giây lát. “Um…tại em nghĩ Changmin yêu em, nhưng cái tên đểu đó quá ươn bướng để để ý đến nó. Em chỉ muốn dùng anh để làm hắn ta ghen thôi. Ghen là một khía cạnh tốt của tình yêu, anh biết chứ? Không phải lúc nào cũng hiệu quả, nhưng hầu như lúc nào cũng hiệu quả.”



Yoochun không chắc anh có nên bật cười không nữa. Changmin? Yêu á? Well, Yoochun cũng có để ý...một chút.



“Em quá đần độn…,” Yoochun chỉ ra.



Kibum nhún vai thản nhiên, “Em cố thử.”



“....và anh nghĩ em sẽ hợp một cách hoàn hảo với cậu ấy.”



Kibum toét miệng cười. “Cứ chờ xem.”


Chapter 13: “It’ll be our little secret.”
Về Đầu Trang Go down
nhox_luv_yoosu
Moderator
Moderator
nhox_luv_yoosu


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 18/06/2010
Age : 29
Đến từ : ~♥Hậu cung đẫm máu nhà họ Park♥~

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeSat Jul 24, 2010 10:34 pm

Chapter 13: "It'll be our little secret."



Changmin cố gắng hình dung ra cảnh tượng: Kibum và Micky đi dạo bờ biển; Kibum nói với Micky họ không phải dành cho nhau; Micky nhảy lên vì vui sướng; Kibum đẩy anh vào dòng biển lạnh vì điều đó. [nhox: cha này điên rồi.. =.=]



Changmin cười khoái trá và Junsu nhìn anh đầy nghi hoặc. "Changmin, anh đang cười cái gì thế?"



Chàng trai lớn tuổi hơn chớp mắt và nhận ra anh không nên tự cười với bản thân trong khi họ đang chuẩn bị cất cánh (trên tàu lượn siêu tốc). Anh khẽ hắng giọng và cố gắng giấu đi sự xấu hổ của bản thân. "Không có gì."



Junsu toét miệng cười, "Anh đang hào hứng về chuyến đi, phải không nào? Em rất thích chuyến đi ở một công viên khác cơ, nhưng cái này chắc sẽ tốt hơn đấy!"



Changmin gật đầu, "Cứ chờ xem,"



Tàu lượn siêu tốc bắt đầu khởi hành.



Cuối chuyến đi, Junsu cứ lộn xộn lên, cầu xin anh cho đi lần nữa. Changmin tự hỏi tại sao. Nhưng Changmin không thể quá chú tâm vào điều đó bởi trong đầu anh cứ gợi lên cảnh tượng 'chia tay'.



Năm phút sau, Changmin giả đò như bị bệnh rồi kéo Junsu tránh xa khỏi mấy cái trò tàu lượn siêu tốc.



"Anh thấy khỏe hơn chưa?" Junsu hỏi han với ánh mắt chân thành.



"Uh, anh khỏe rồi." Changmin trả lời.



"Được rồi! Vậy chúng ta…" Junsu chỉ về chuyến tàu phía xa xa.



"Đi ăn nào. Em thích ăn kẹo đúng không?"



"Vâng!" Junsu kêu lên. "Nhưng Hyung sẽ không cho em ăn kẹo nhiều đâu."



"Nó sẽ là bí mật nho nhỏ giữa chúng ta. Ở yên đây nha, anh sẽ đi mua."



Junsu gật đầu, toét miệng cười khi cậu quan sát Changmin bỏ đi. Sau năm bước, Changmin quay lại để chắc ăn Junsu vẫn ở yên một chỗ. Cậu đúng là đang ở đó, vậy nên anh tiếp tục bước đi.



Nhưng rồi khi Changmin mua vài viên kẹo và quay lại, Junsu đã đi đâu mất.



Changmin tự nguyền rủa bản thân khi anh lướt mắt khắp nơi. Junsu đi đâu thế nhỉ? Tại sao cái bọn trẻ con ấy không biết trở nên tốt hơn và nghe lời người lớn bảo nhỉ?



"Junsu!" Changmin thét lên. "Junsu! Em đâu rồi?"



Bịch kẹo dẻo vẫn nằm trong tay anh, Changmin bắt đầu chạy khắp mọi nơi. Tim anh đập nhanh và anh thực sự cảm thấy sợ hãi. Yoochun sẽ lấy đầu anh nếu anh quay về mà không có Junsu!



"Sir, anh bị lạc mất đứa trẻ à?" Người đi ngang qua hỏi.



Đứa trẻ? Không hẳn.



"Tôi đang tìm…" Changmin bắt đầu, nhưng bị cắt ngang khi anh nghe thấy tiếng thét từ đằng xa.



"Bay đi, bong bóng ơi, bay đi! Bay lên đi!" một chất giọng cao quen thuộc hét lên.



"Bong bóng của tôi! Tại sao cậu dám để chúng bay đi!" một giọng nói trầm (giận dữ) vang lên tiếp theo.



Changmin chưa bao giờ cảm thấy cám ơn trời đất vì chiều cao của mình như bây giờ. Nhìn qua mấy cái đầu khác, anh thấy Junsu đang đứng cách mình khoảng vài bước chân…bên cạnh một chú hề đang vô cùng giận dữ. Anh chạy nhanh về phía họ.



"Bong bóng nên được bay tự do," Junsu nói với chú hề.



"Cậu thả hết bong bóng của tôi đi! Giờ thì trả tiền đi!" chú hề thét lên.



Junsu khẽ nghiêng nghiêng đầu, "Chú là chú hề. Chú không được giận dữ, nhưng sao chú lại trông giận dữ thế?"



"Đừng có mà đóng kịch như cậu không biết điều cậu vừa mới làm!" chú hề gầm gừ. Ông túm lấy ngực áo của Junsu, "Giờ thì đưa tôi tiền nếu không tôi sẽ…."



Changmin ngay lập tức phát cáu, anh bước tới túm lấy cổ tay của chú hề. Anh nắm chặt lại khiến cho ông ta phải thả áo Junsu ra khi kêu lên vì đau.



"Changmin! Đừng làm đau chú hề!" Junsu giật mạnh tay áo của Changmin.



Changmin thả tay chú hề ra. "Mục đích của ông là làm mọi người hạnh phúc, chứ không phải vì tiền. Giờ thì xin lỗi đi."



Chú hề cảm thấy hoảng sợ khi nhìn vào ánh mắt đe dọa của Changmin. Ông điên cuồng gật đầu, lẩm nhẩm câu xin lỗi. Và rồi ông chạy đi. Đám đông quan sát nãy giờ cũng bắt đầu giải tán.



Junsu ngước lên nhìn Changmin. "Wow, cám ơn anh đã cứu nguy cho em."



"Anh không cứu em," Changmin vặn lại. Junsu đang làm anh trở nên như một người hùng, như một người khiến mọi người ai cũng phải chú ý. Mà anh chẳng phải ai trong số đó cả.



"Em nghĩ ông ấy chuẩn bị làm đau em. Em làm gì sai à?" Junsu chớp mắt bối rối.



"Em thả hết bong bóng của ông ta," Changmin nhắc lại. Anh không nhìn thấy chuyện đó xảy ra, nhưng đó là những gì ông ta đã nói.



"Well, yeah, bởi vì bong bóng nên được thả tự do và bay đi chứ bộ. Chúng nó sẽ buồn nếu cứ bị cột chặt bằng sợi đây trong tay mọi người. Em đọc sách thấy nó nói thế," Junsu nói.



"Giờ thì em đừng làm thế nữa," Changmin chỉ bảo.



Junsu cuối thấp đầu xuống, buồn bã. "Em xin lỗi."



Changmin cảm thấy tội lỗi, cực kì tội lỗi. "Muốn ăn kẹo không?" anh giơ bịch kẹo lên. "Anh có mua kẹo màu hồng nè."



Junsu ngước mặt lên ngay lập tức, cậu vòng tay ôm lấy Changmin mừng rỡ. "Cám ơn!"



Changmin đứng yên tại chỗ, quan sát Junsu mở bịch kẹo dẻo ra. Anh chớp mắt, một lần rồi hai lần.



Lần cuối anh được ôm là khi nào nhỉ? Changmin ngước nhìn xung quanh, cảm thấy e ngại. Anh hi vọng không có ai nhìn thấy chuyện đó cũng như không ai có thể thấy anh thích được ôm như thế, một cái ôm đúng nghĩa từ tận trong thâm tâm.



Anh quay qua quay lại liên tục, có cảm tưởng như có ai đó đã nhìn thấy.





=====



"Hai người vẫn hẹn hỏ sao?"



"Yep!"



"Nhưng...tôi nghĩ..." Changmin không thể hỉu nổi. Chẳng phải Kibum đã nói với Heebon rằng cậu sẽ kết thúc với Yoochun sao?



"Anh có thể đi gặp Yoochun để xác nhận nếu anh muốn," Kibum thản nhiên mời khi cậu lôi ra hộp sữa trong tủ lạnh.



Changmin suy nghĩ về điều đó. Anh muốn thật, nhưng....



"Tại sao tôi phải làm thế? Tôi không quan tâm," Changmin gạt bỏ. "Ngủ ngon."



Changmin bước vào phòng mình để lại Kibum đứng trong nhà bếp.



=====



"Um...Junsu..."



"Vâng?"



"Cái giường không đủ rộng cho cả bốn chúng ta đâu." Yoochun chỉ ra, mắt anh hướng đến cái đống thú nhồi bông mà Junsu đang ôm.



"Thế thì Mr.Bunny có thể ngồi trên bàn," Junsu cầm lấy con thỏ nhỏ lên đặt lên bàn nhỏ cạnh giường.



"Cái giường vẫn không đủ rộng cho cả ba chúng ta," Yoochun khúc khích cười. "Hay là tối nay em cứ ôm nó ngủ đi, còn anh sẽ ngủ ở phòng em? Nếu cần gì thì cứ gọi anh."



"Không! Ổn mà! Em sẽ đặt nó cạnh giường," Junsu nói nhanh. Cậu đặt con thú nhồi bông lớn cạnh giường. "Đây!"



"Em chắc không?" Yoochun hỏi.



"Chắc! Anh có thể ngủ ở đây, Hyung à." Junsu vỗ nhẹ vào chỗ trống kế bên mình.



Yoochun bước vòng ra sau giường và leo lên. "Changmin thắng cái này cho em à?"



"Vâng! Anh ấy chơi bóng rổ giỏi lắm!" Junsu cười khúc khích. "Ước gì em cũng được như thế."



Thật đáng cười thay cho bọn trẻ cứ muốn trở thành một người nào đó, và khi chúng lớn lên, chúng phát hiện ra rằng chúng còn không thể là chính chúng. Và đó chính là điều tệ hại nhất của việc ấy: không thể là chính mình.



"Em đặt tên cho nó chưa?" Yoochun mở một cuộc thảo luận nhỏ. Junsu nằm xuống, anh lấy chăn đắp cho cậu trước khi nằm xuống. Họ sử dụng hai cái chăn khác nhau.



"Micky!" Junsu reo lên khiến tim Yoochun bị lỡ mất một nhịp.



"Gì?" Yoochun quay sang nhìn Junsu.



"Em sẽ đặt tên của nó là 'Micky', giống như cái tên trong thẻ giả của anh đó. Em thích tên đó lắm," Junsu toét miệng cười.



Vì vài lý do, Yoochun không thể nhìn thẳng vào mắt Junsu được. Anh quay đầu lại ngó chằm chằm lên cái trần nhà. "Khuya rồi. Ngủ thôi."



"Anh không thích tên đó à?" Junsu nhỏ giọng nói.



"Không," Yoochun cố gắng nói trong niềm hạnh phúc. "Anh thích nó mà."



Junsu mỉm cười lần nữa khi cậu quay sang nằm một bên người và ôm chặt lấy cánh tay của Yoochun. Anh nhìn lên ngăn kéo nơi con thỏ nhỏ đang ngồi. "Junsu, Micky bự thiệt, nhưng Mr.Bunny vẫn có thể ngủ với chúng ta mà."



Junsu ngước lên nhìn Mr.Bunny. "Nó trông có vẻ thoải mái rồi. Em nghĩ nó thích được ngủ ở đó hơn. Ngủ ngon, Hyung."



Yoochun quan sát cảnh Junsu rúc sâu vào lòng mình, vẫn ôm lấy cánh tay anh, đôi mắt mang hình cá nhắm nghiền. Nụ cười ngọt ngào vẫn còn đọng trên môi.



Yoochun đảo mắt sang nhìn Mr.Bunny. Junsu luôn luôn ngủ chung với nó. Mr.Bunny luôn nằm giữa hai người, mỗi đêm. Nhưng không phải đêm nay.



Chapter 14: "He's starting to remember."
Về Đầu Trang Go down
michan

michan


Tổng số bài gửi : 1
Join date : 06/07/2010

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeMon Aug 09, 2010 11:25 am

Tuy em chưa đọc chap nào của ss nhưng em rất ủng hộ ss vì đã có kiên trì trans fic. Em bik em và ss đều rất thik micah và yoosu!

Em chỉ mong vì tình yêu của cả hai, ss đừng bỏ rơi fic nhé!! Tiếp tục trans nếu ss có thể! Hãy cho chúng em một fanfiction nguyên vẹn!! Nhe ss!! Y6eu ss rất nhìu!!

fighting!!
Về Đầu Trang Go down
vcassiopeia_4ever

vcassiopeia_4ever


Tổng số bài gửi : 5
Join date : 05/08/2010
Đến từ : Cassiopeia's family >.<

[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitimeFri Aug 20, 2010 2:19 pm

woa, nhìu chap nhỉ, công nhận bạn dịch tài nhỉ ;<img src=" longdesc="7" /> , ngưỡng mộ quá!!!
công nhận đây là cái fic đầu tiên mình đọc về Su, hichic, chắc là hay lắm, đây :full:
cảm ơn bạn nhìu, cố gắng tran típ nha lol! <img src=" longdesc="62" />
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[Trans fic] Running (Yoosu) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Trans fic] Running (Yoosu)   [Trans fic] Running (Yoosu) I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[Trans fic] Running (Yoosu)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [Trans][25.09.10]Bigeast fanclub magazine vol 16 – Yoosu
» [ one short ] Tuyết ... [ YooSu ]
» [One short] Đâu mới là yêu ( YooSu )
» [Pic]Tổng hợp hình ảnh của Yoosu
» [one short]........NGỌT.........(YoOsu forever)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
We are Xiaholic! :: Love Melody :: Fan Creation :: Fanfic-
Chuyển đến 
We are Xiaholic!BEGVN - The 1st Brown Eyed Girls Fansite in VNIUvn - The 1st IU VN FansiteWLVN - The Wonder Girls Official Fanclub in VNDiễn đàn ngôi sao Châu Á - A-Star ForumZE:A.VN*♥~ DongBangSuJu-Heaven ~♥*Dong Bang-Suju Couple FansiteNo Limit Infinite 1st VN FansiteHUGYooSu - VietNamese YooSu Fansite SPVN - Proud of Our Prince Just BLAQ Vietnamese FansiteSuper Junior - We are a familyVietnamese Official B2ST-Fansite=G-Rism.Inc ♥♥ Home Sweet HomeXiah-sshi.comMICKY YOOCHUN’S FANSITEThe Wings of The WindsShining Star FamilyFree forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất