We are Xiaholic!
Hãy đăng kí để trở thành một Xiaholic!
We are Xiaholic!
Hãy đăng kí để trở thành một Xiaholic!
We are Xiaholic!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

We are Xiaholic!

For our King! For our Dolphin! And for our Xiah JunSu!
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 [ one short ] Tuyết ... [ YooSu ]

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
kiss_su_1910
Super Moderator
Super Moderator
kiss_su_1910


Tổng số bài gửi : 253
Join date : 23/05/2010
Age : 28
Đến từ : Gầm giường nhà YooSu :x:X:x

[ one short ] Tuyết ... [ YooSu ] Empty
Bài gửiTiêu đề: [ one short ] Tuyết ... [ YooSu ]   [ one short ] Tuyết ... [ YooSu ] I_icon_minitimeWed May 26, 2010 5:06 pm

Title: Tuyết ...
Author: Jung SooAh
Disclaiment: Họ không phải của tôi, họ thuộc về nhau
Germe: sad, littel humor
Pairing: YooSu, YooSu and YooSu ...
Raitting: 13+
P/s: cái này là fic mình thi ở TVfXQvn.com
Note: có lẽ nó sẽ không happy ending được; fic này từ già đến trẻ, từ người lớn đến trẻ thơ có thể đọc *khuyến khích*. Fic luôn chìm đắm trong quá khứ và hiện tại … có lẽ nó sẽ là shortfic



Chun là của Su
Su là của Chun
YooSu là của nhau
...







Tuyết …


Thời tiết đă sang đông, hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi. Những bước chân cứ vậy mà in hằn lên nền tuyết trắng muốt, in sâu vào đó như để nhớ mỗi bước chân của từng người hay có khi để nền tuyết trắng ấy sẽ không phải cô độc và có thể lưu giữ lại một những kỉ niệm... Có vẻ như tuyết rơi chỉ để dành riêng cho một chàng trai với đống quần áo màu trắng làm chủ đạo trên người và một chiếc khăn len màu đen nổi bật được quấn quanh cổ của mình. Cậu chỉ làm mỗi một công việc đó là đi ướm thử vào những bàn chân in hằn trên nền tuyết trắng muốt. Có vẻ như chàng trai với khuôn mặt khá bầu bĩnh của một đứa trẻ, cái mũ len đội lụp xụp làm che đi một ít mắt đang cố tìm một bàn chân nào đó thích hợp.

- Bàn chân này không vừa gì cả, to quá, thừa hẳn một khoảng. Chân Chunnie có to như vậy đâu cơ chứ ! - Cậu vừa nói rồi lại chạy đi chỗ một bàn chân khác – Bàn này thì khá sâu, chắc hẳn của một người phụ nữ đi bốt cao nên không thể là của Chunnie được

Cứ mỗi lần thử là lại mỗi lần nhắc đến người con trai có tên là Chunnie, mỗi lần thử nếu không được là cậu lại đá tuyết, vùi lấp những bàn chân đó đi. Chỉ để lại bàn chân của cậu và của một người nào đó mang tên Chunnie mà cậu đang cố t́m kiếm …







_________________flash back_______________




- Su à - Một người con trai ôm cậu từ đằng sau – Em không lạnh sao mà đi chân đất vậy? - Người con trai có đôi mắt nâu, sâu và nhạy cảm lên tiếng, giọng pha chút gì đó lo lắng cho cậu


- Lạnh gì chứ, có chân Chunnie rồi mà - Cậu nói, cười trong niềm vui


- Anh nói em ngốc không sai mà - Rồi anh ấn nhẹ đầu cậu về đằng trước - Đứng trên nền tuyết thế này, chân đỏ hết lên về nhà mà bị cước chân thì đừng có kêu đau với anh đấy

Cậu đánh nhẹ vào tay anh:

- Hứ! Sao bảo em ngốc hả? Mà đứng đây, có hơi ấm của Chunnie ở trên tuyết rồi, lạnh làm sao được chứ - Cậu căi giả


- Từ bàn chân thì sao mà truyền hơi ấm được lên cơ thể chứ? – Anh phản bác


- Sao lại không chứ, anh thử mà xem - Cậu quay lại, chu đôi môi hồng của mình lên mà căi cùn, nhưng đôi chân vẫn không di chuyển dịch ra khỏi bàn chân anh một phân hay một milimet


- Anh không thèm chơi cái trò ngốc này với một tên ngốc như em – Anh giả vờ giận dỗi, rồi nhìn đi một nơi khác


Cậu quay sang ngơ ngác, nhìn anh, mặt bỗng xịu xuống và có vẻ gì đó hối lỗi:


- Chunnie giận em rồi sao? - Cậu hỏi nhỏ, nhưng anh vẫn không trả lời – Thôi, em biết lỗi rồi mà, Chunnie tha lỗi cho em đi,lần này thôi, đúng lần này thôi mà - Cậu giơ một ngón tay lên trước mặt anh, năn nỉ


- Tưởng em chỉ cần chơi cái trò kia thôi chứ, tưởng không cần Park Yoo Chun này nữa chứ? – Cái mặt vẫn còn giận, nhưng trong lòng thì như đang nhảy múa vậỵ


- Nhưng … - Cậu ậm ừ một lúc - Nhỡ đâu khi Chunnie đi đâu, không có ai ôm Su nữa thì sao? - Cậu hỏi nhỏ như biết trước được điều gì


-Em đúng là ngốc, nếu anh đi đâu, anh sẽ mang em đi theo – Rồi anh siết chặt cánh tay qua eo cậu, kéo cậu sát vào mình. Cậu dựa đầu vào ngực anh để như nhớ măi mùi hương ấy, hơi ấm ấy …






_______________End flash back__________________





Quá khứ như có gì trỗi dậy trong lòng cậu, nước mắt không biết rằng đă rơi từ lúc nào, tràn nhanh như một ly nước đă đầy, không còn chịu đựng thêm được gì cho dù chỉ là một giọt nước nhỏ nữa. Cũng như cậu, đă chờ, lâu rồi…

1 năm, không thấy anh, cậu nghĩ anh vẫn còn luyện tập bên nước ngoài nhiều, đi du học mà.

2 năm, buổi sang sớm mùa đông, bước chân anh cũng không in lên tuyết

3 năm, có lẽ là anh bận, đang làm việc bên đây sau khi học xong, rồi ngày mai anh sẽ về, sẽ lại đi chơi với cậu



N năm, cậu đứng đợi ngoài cửa, cho dù biết lúc anh đi, đă có một chiếc máy bay từ Hàn Quốc bay sang Mĩ đă mất tích trong một trận băo tuyết khá lớn, mọi hành khách trong máy bay đều mất tích, không còn dấu vết nào của họ.

Có cái gì đó bỗng quặn lại trong cậu, đau, nhưng rồi lại kết thúc rất nhanh chóng, nó cứ âm ỉ mỗi lần cậu nhớ đến anh. Cậu đưa nhẹ tay, quệt ngang những giọt nước mắt đi, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào "trò chơi" của mình

- Chắc là của Chunnie rồi, thừa đúng khoảng nữa. Chunnie hư, về rồi mà không báo cho em biết. Đêm nay anh chết với em – Nói rồi, cậu chạy đi để tìm lại người mình yêu, để không phải đánh mất một người hoặc để một lần nữa quá khứ lại hiện về với con người ấy…





______________flash back______________





- Jun Su à! Con đi đâu vậy? - Tiếng người mẹ từ trong nhà vọng ra khi cậu đang chạy ra ngoài trong đêm tối



-Con đi ra đây một tư, tý nữa con về - Cậu vui mừng nói vọng vào



Chỉ còn lại tiếng thở dài của bà để đáp lại câu trả lời của cậu. Bà biết cậu yêu anh, bà cũng biết hôm nay anh hẹn cậu ra ngoài để làm gì. Và bà cũng biết đêm nay về cậu sẽ khóc, cho dù trước mặt anh cậu vẫn vui vẻ …

Cậu kéo sát cái áo vào nguời khi bước chân ra khỏi ngoài cửa vì cái lạnh buốt của mùa đông

"Jun Su à, đợi anh ở chỗ gốc cây gần nhà em nhớ - Chunnie"

Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp đại học, cậu luôn luôn phải ở nhà vì mẹ cấm không được gặp anh, nếu không thi được thì mấy năm nữa mẹ không cho lấy anh. Cậu lo lắng cho điều đó mặc dù đó chỉ là một lời doạ cho một đứa trẻ. Cậu bỗng cảm thấy lạ, thường ngày mẹ như vậy, tại sao hôm nay lại cho đi dễ dàng như vậy. Từng câu hỏi tại sao, vì sao bỗng nhiên vây quanh cậu.

Bước chân cậu vẫn cứ đi, để rồi dẫn đến chỗ gốc cây lúc nào không biết. Cậu cứ đứng đó đợi anh, trời trở về đêm lại càng làm con người ta muốn chìm vào một giấc ngủ thật sâu. Đèn điện bỗng tắt, những ánh đèn ở khu chung cư cũng không còn hắt ra nữa. Tất cả bao trùm lại chỉ là một màu đen với một khoảng không im lìm, yên lặng. Mọi thứ bắt đầu nhoè đi trước mắt cậu. Cậu run run ngồi xuống gốc cây, miệng khô ráp, lắp bắp:

- Chunnie à! Anh ở đâu vậy? Em sợ - Giọng cậu run run, nước mắt bỗng chảy xuống, qua kẽ môi, mặn chắt


- … - Không một tiếng người đáp lại

Một khoảng không im lìm bao trùm, vây quanh lấy cậu. Nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt cậu, những tiếng nấc nhỏ bỗng chốc lại phát ra từ cổ họng. Cậu cầm chiếc điện thoại của mình, chốc chốc lại nháy vào số của anh nhưng vẫn chỉ còn lại những tiếng tút kéo dài thay cho câu trả lời của đầu dây bên kia


Jun Su ngồi gục mặt xuống hai đầu gối, có lẽ anh đă quên, quên thật rồi. Nhưng cậu vẫn muốn đợi, đợi người ấy đến, đợi vòng tay ấm áp của người ấy …

Bỗng cậu cảm thấy có gì đó cọ cọ vào cánh tay mình, ngửng lên thì thấy một hộp chocolate nhỏ với một chiếc khăn len màu đen được luồn bởi một sợi dây cước nhỏ được vắt từ bên kia cây sang. Cậu bỗng bật cười, đưa tay gỡ từng món đồ xuống. Chiếc khăn len đen tạo cảm giác ấm hơn trong mùa đông trắng này. Từng mũi đan có vẻ như không được hoàn chỉnh như ở những cửa hàng ở ngoài, có chỗ bị hỏng nhìn thấy rơ, chiếc khăn thì quá khổ với chủ nhân mới của nó, nó có thể dài đến mũi chân của cậu. Cậu mở nhẹ hộp chocolate, một chút socola trắng được trộn thật đều với một ít nâu, từng miếng được xếp gọn với nhau, nhưng từng miếng thì đủ loại hình khác nhau, không được cho vào khuôn của nó. Có lẽ người làm không phải là một người đầu bếp giỏi hay khéo tay gì…

"Uỵch", một tiếng động lạ ở phía sau cái cây, cậu cầm gọn mọi thứ rồi lần sang xem có chuyện ǵ. Một "vật" gì đó đang lồm cồm bò dậy một cách khóc nhọc. Cậu nhanh nhẹn ra đỡ giúp "cái vật đó" ngồi dậy:


- Gì ơi! Có sao không? Xin lỗi, nhưng tối quá nên mắt tôi không nhìn thấy gì cả - Cậu giải thích cho câu gọi vừa năy – Tôi …


- Đồi ngốc – Bàn tay ấy ấn nhẹ đầu cậu


- Yah! Sao anh bảo tôi ngốc vậy, tôi là tôi… - Cậu bỗng khựng lại, giọng nói ấy, cử chỉ ấy cậu cảm giác có gì đó khá quen thuộc – Chunnie à! – Cậu gọi nhỏ


- Bây giờ mới chịu nhận ra sao? Bà xă – Anh trêu trọc cậu


-Yah! Anh đùa quá lắm. Anh bắt tôi chờ anh từ tối đến giờ, gọi cũng không nghe máy. Giờ thì lại thấy anh trong lúc như thế này. Cái gì mà chocolate với cả khăn quàng chứ!



Cậu bỗng nấc lên từng tiếng một. Người ngoài nhìn vào thì có lẽ chỉ coi đấy là sự dỗi hờn của trẻ con, nhưng đúng là cậu rất sợ, vì một nguyên nhân nào đó mà không biết bao giờ nó tới. Cậu sợ thiếu anh, cậu sợ anh sẽ không đến mỗi khi cậu chờ đợi vì vậy những cuộc hẹn của cậu với anh cậu luôn luôn đến muộn hơn… Sợ ….



- Thôi mà! Cho xin lỗi đi – Rồi anh cọ cọ nhẹ đầu của mình vào cổ của cậu, những sợi tóc của anh đâm nhẹ vào cổ cậu


-Ue kyang kyang … - Tiếng cười của cậu vang lên – Thôi! Dừng lại đi mà!!! Ue … kyang …kyang



Anh dừng lại, nhưng đầu gục qua vai cậu:

- Anh sao vậy? – Cậu lo lắng hỏi, vì những lúc cậu bảo anh dừng lại thì anh càng lấn tới, lòng cậu bỗng rộ lên sự lo lắng


- Anh xin lỗi, Jun Su à! Anh… - Anh ngập ngừng nói


- Yah! Park Yoo Chun! Anh lại làm gì có lỗi với tôi hả, hả, hả??? Anh nói đi – Giọng cậu bỗng lạc đi, vì lo lắng hay vì tức giận???


- Anh … sắp sang Mĩ, du học, ngày mai đi rồi – Anh ngửng lên nhìn cậu


-Phù …!!! – Cậu thở dài – Có vậy mà cũng xin lỗi, chuyện học hành là chuyện đương nhiên, dĩ nhiên là anh phải đi rồi. Anh đi rồi thì sẽ quay lại thôi mà – Cậu mỉm cười trong vô thức, một nụ cười giả tạo



Anh ôm lấy cậu, vuốt nhẹ tấm lưng của cậu. Người cậu bỗng rung lên, vì lạnh hay còn một điều gì khác … YooChun à! Em sẽ đợi, đến khi nào anh trở về, chỉ mấy năm thôi mà, em sẽ đợi …


.



.



.




"Bản tin Chào buổi sáng xin thông báo một vụ việc nghiêm trọng, vào rạng sáng hôm nay, ngày x tháng y năm 20zt, một vụ tai nạn máy bay thảm khốc đă xảy ra do gặp băo tuyết lớn. Chiếc máy bay mang mă hiệu TS 32, bay từ Hàn Quốc đến Mĩ đă mất tích, toàn bộ hành khách trên khoang không tìm được một nạn nhân nào. Hiện giờ đội cứu trợ vẫn đang cố gắng tìm thi thể của các nạn nhân trong vụ việc thảm khốc này. Phóng viên Park Jeong Soo đưa thông tin chi tiết"

Cậu ngồi trên ghế salon, chiếc ly trà cầm trên tay vỡ tan, miếng chocolate trong tay cũng tan chảy dần



-YooChun à, em sẽ đợi anh cho đến khi nào anh trở về!!!



Nước mắt chảy dài, lăn nhẹ trên g̣ má cậu. Khoé môi bỗng trở nên đắng nghét, từng tiếng nấc nhỏ được phát ra từ cổ họng cậu. Lấy tay bịt kín miệng mình lại, cậu gục mặt xuống hai đầu gối, từng tiếng gọi nhỏ của cậu cùng với tiếng khóc. "Anh sẽ về đúng không? Em biết điều đó mà! Vì anh yêu em nhiều lắm nên không bỏ em lại đúng không anh? Anh đă hứa thế mà! Em cũng sẽ đợi, đến khi nào anh về. Em sẽ không bắt anh đợi trong những lần đi chơi nữa, sẽ không đánh anh hay ghen tuông vớ vẩn nữa. Em sẽ là một người yêu ngoan ngoăn của anh, sẽ cố học nấu ăn để nấu cho anh, sẽ là một người vợ đảm đang. Em sẽ không bắt anh đi đâu giữa chơi đông giá rét này nữa… Em hứa, hứa hết… Trở lại đi, được không anh? Chỉ cần vậy thôi, được không anh???"

Xoảng…

Những giọt máu đỏ chảy từ cổ tay cậu xuống những nền gạch trắng muốt. Môi cậu bỗng nhợt nhạt đi, cậu ngă xuống chiếc ghế. Nhắm nghiền đôi mắt mình lại, để có thể trở lại quá khứ, cậu mệt rồi, giờ là thời gian để nghỉ ngơi. Cậu sẽ buông xuôi mọi thứ, chỉ cần có anh. Cậu sẽ đi đến đấy, cái nơi mà chỉ có anh. Cậu ôm nhẹ chiếc khăn tối qua anh tặng, đôi môi nở một nụ cười… Là hạnh phúc hay đau khổ … Trong thực hay mơ …




______________ end flash back______________






Cậu tựa người vào gốc cây – nơi cuối cùng còn đọng lại một chút kỉ niệm, cười nhẹ khi nhớ lại mọi thứ. Cả nhà đă rất sợ khi nhìn thấy cậu như vậy và đưa cậu vào bệnh viện, nhưng đường cắt chưa vào đến gân nên không lo lắng. May là mọi người đưa đến kịp không thì … .Đó là những gì người anh trai quí hoá của cậu kể lại. Cậu chỉ biết được từng ấy


-Em chờ anh lâu rồi, YooChun à! Đă bao nhiêu năm nhỉ? Em không nhớ được! Bao nhiêu lần em muốn đến gặp anh, nhưng cả nhà không cho. Em ghét họ! - Tiếng cười của cậu bỗng vang lên, chua xót – Nếu không gặp anh chắc em sẽ điên mất nhỉ - Cậu nói trong vô thức, hai tay cậu giơ ra trước như ôm một vật gì đó, cơ thể cậu bỗng run lên vì lạnh – YooChun à! Anh về rồi mà không báo cho em, ghét … Nhìn anh chẳng khác xưa là mấy nhỉ. Em lạnh quá YooChun à, mang em đi theo anh với. Em không muốn ở đây, chẳng có ai tốt như anh cả, kể cả họ - gia đình em, họ không cho em đi cùng anh, em ghét tất cả, họ ngăn cản em, ngăn cấm em. Nhưng bây giờ tốt rồi, anh đă về để đưa em đi cùng, họ sẽ không biết đâu nhỉ… - Cậu bỗng mỉm cười



Những bông tuyết phủ trắng cơ thể cậu, người cậu lạnh ngắt, nhưng miệng vẫn nở một nụ cười, trong hạnh phúc






Mãi mãi là vậy…

Những bông tuyết hát
Mang đi theo gió
Về một câu chuyện
tình yêu có thật


Không cao sang như Romeo và Juliets
Không hạnh phúc như chuyện cổ tích
Nhưng nó là bất diệt
Chỉ dành cho hai con người
Tuyết vẫn hát,
Hát măi câu hát
Mang theo gió
Đến với mây
Rồi mưa cũng khóc
Vì một câu chuyện tình bất diệt …




Tuyết kể cho người đời nghe
Cho từng cơn sóng hiểu
Đến tận cùng của trái đất
Hay tận rừng xanh ngút ngàn
Tuyết đến rồi đi
Câu chuyện tình kết thúc
Nhưng vẫn còn nhịp đập
Nhưng vẫn còn trái tim
…..
Về Đầu Trang Go down
[Mun]xD
Adminstrator
Adminstrator
[Mun]xD


Tổng số bài gửi : 110
Join date : 17/04/2010
Age : 27

[ one short ] Tuyết ... [ YooSu ] Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [ one short ] Tuyết ... [ YooSu ]   [ one short ] Tuyết ... [ YooSu ] I_icon_minitimeWed May 26, 2010 9:40 pm

Wow. Ss Soo cũng viết fic ạ.
Đc cái e nó chả baoh đọc fic chứ chưa nói đến viết fic ạ.
Nhưng Smod rum m` đã viết fic thì chắc chắn e fải đọc r`.
Baoh rảnh e nó sẽ luyện trưởng ngồi đọc fic của ss r` edit nhé.
Cơ mà e nó thix Voicemate cơ :(
Về Đầu Trang Go down
https://xiaholic.forumvi.com
 
[ one short ] Tuyết ... [ YooSu ]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» [One short] Đâu mới là yêu ( YooSu )
» [one short]........NGỌT.........(YoOsu forever)
» [short fic] ~* ~KHÔNG GIỚI HẠN~*~ [ yoosu 4ever]
» [One short] Chút phong vị của đam mê ( YunJae, YooSu )
» [TRANS][29.05.10] Ca sĩ Lee Yong:"Hero Jaejoong hát lại bài hát của tôi rất tuyệt"

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
We are Xiaholic! :: Love Melody :: Fan Creation :: Fanfic-
Chuyển đến 
We are Xiaholic!BEGVN - The 1st Brown Eyed Girls Fansite in VNIUvn - The 1st IU VN FansiteWLVN - The Wonder Girls Official Fanclub in VNDiễn đàn ngôi sao Châu Á - A-Star ForumZE:A.VN*♥~ DongBangSuJu-Heaven ~♥*Dong Bang-Suju Couple FansiteNo Limit Infinite 1st VN FansiteHUGYooSu - VietNamese YooSu Fansite SPVN - Proud of Our Prince Just BLAQ Vietnamese FansiteSuper Junior - We are a familyVietnamese Official B2ST-Fansite=G-Rism.Inc ♥♥ Home Sweet HomeXiah-sshi.comMICKY YOOCHUN’S FANSITEThe Wings of The WindsShining Star FamilyFree forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất